Trong thành Nhạc Dương, trong gian phòng của Duyệt Lai khách điếm.
Diệu Yến Huy với Tư Đồ San đang ngắm nghía một chiếc ly ngọc, chiếc ly ngọc này cao chừng ba tấc, đường kính rộng hai tấc, được tạo thành bằng hồng ngọc, đỏ tươi như máu, đó chính là Ngọc Long Huyết Bôi đã chấn động giang hồ trong thời gian gần đây.
Tư Đồ San nhìn Diệu Yến Huy nói :
- Ngọc Long Huyết Bôi đã có rồi, nhưng biết đâu mà tìm Tuyết Chi đây?
Diệu Yến Huy cười :
- Tiểu đệ đã tìm được Phục Nhan Quả rồi!
Tư Đồ San mừng rỡ reo lên :
- Hay quá, vậy thì chúng ta bắt tay mau!
Diệu Yến Huy cười :
- Xem Sơn ca nóng lòng thế này...
Tư Đồ San cười :
- Ngu ca nóng lòng xem Huy đệ hồi phục diện mạo mà!
Diệu Yến Huy cười :
- Nếu Sơn ca nóng tính như vậy thì sẽ chờ đến sốt ruột đấy!
- Vì sao vậy?
- Vì Phục Nhan Quả ngâm trong Ngọc Long Huyết Bôi phải cần đến mười hai giờ, và tiểu đệ sau khi uống nước quả, lại phải hành công trong mười hai giờ, tính ra tổng cộng hai mươi bốn giờ, Sơn ca tha hồ mà chờ.
Tư Đồ San cười :
- Một năm nay ngu ca còn chờ được, huống hồ chỉ hai ngày.
Diệu Yến Huy lắc đầu :
- Nhưng hai ngày này chẳng phải dễ dàng, trong thời gian ngâm thuốc chúng ta phải đề phòng Ngọc Long Huyết Bôi bị người cướp đi, và sau khi tiểu đệ uống thuốc, còn phải phiền Sơn ca hộ vệ nữa.
Tư Đồ San cười gật đầu :
- Đó là lẽ đương nhiên, ngu ca hẳn phải hộ vệ cho Huy đệ rồi!
Diệu Yến Huy ái ngại :
- Vậy thì vất vả Sơn ca quá!
Đoạn từ trong lòng lấy Phục Nhan Quả ra, vừa bỏ vào trong Ngọc Long Huyết Bôi, liền có sự biến hóa ngay.
Chỉ thấy Phục Nhan Quả vừa bỏ vào ly, lập tức bốc lên một làn khói nhẹ, lúc đầu chỉ dần dày đặc và sôi sùng sục, rồi từ từ Phục Nhan Quả đã trở thành dung dịch đậm đặc.
Diệu Yến Huy và Tư Đồ San hai người bốn mắt chằm chặp nhìn vào Ngọc Long Huyết Bôi, một cái cũng không chớp.
Bỗng, Tư Đồ San bật cười nói :
- Huy đệ, chúng ta nhìn chốt vào Ngọc Long Huyết Bôi thế này thì tuyệt đối an toàn rồi, nhưng khi chúng ta mỏi mệt thì không dám chắc nữa.
Diệu Yến Huy nghe vậy, nghĩ cũng thấy thế này thật là ngu xuẩn, vội cười nói :
- Sơn ca nói rất đúng, nhưng hiện giờ chúng ta còn chưa mỏi mệt mà!
Tư Đồ San cười :
- Rõ ngốc! Bây giờ chưa mỏi mệt, nhưng cũng có lúc phải mỏi mệt. Chúng ta hãy thay phiên nhau canh chừng, hai giờ thay phiên một lần, thế nào?
Diệu Yến Huy gật đầu :
- Ý kiến của Sơn ca rất hay, nhưng lúc này tiểu đệ không sao nghỉ ngơi được.
Tư Đồ San cười :
- Tốt lắm! Vậy Huy đệ hãy kể kỳ ngộ cho ngu ca nghe để giết thời gian nhé!
Diệu Yến Huy thở dài :
- Ôi! Thật là trời không tuyệt đường tiểu đệ, nếu không thì lúc này e tiểu đệ xương đã hóa thành tro rồi!
Thì ra Diệu Yến Huy bị Hàn Băng Ác Long chế ngự, mang lên Vân Vụ sơn tìm Bách Hội chân kinh, đã giở hết thủ đoạn tàn độc với chàng, và chàng cũng đã nếm hết thảm hình nhân gian, sau lại bị Liệt Hỏa Ma Quân đánh gãy một tay và Khô Lâu Âm Bà hủy diện mạo, trong lúc bi phẫn chàng đã nhảy xuống vực sâu vạn trượng.
Vân Vụ sơn cao ngút trời mây, cheo leo hiểm trở, quanh năm đều chìm đắm trong sương mù. Dưới vực chẳng rõ sâu đến độ nào, chàng nhảy xuống, thoáng chốc đã xuyên qua sương mù, lúc này chàng linh trí đã mất, mở mắt nhìn chỉ thấy bốn bề tối mịt, sâu không thấy đáy.
Do bởi không khí chuyển động ra sức ép mạnh, khiến chàng toàn thân đau nhói, bất giác ngất đi.
Chẳng rõ trải qua bao lâu, chàng từ từ hồi tỉnh, phát giác mình đang nằm trong một hồ nước, toàn thân không hề cảm thấy đau đớn, hết sức kinh ngạc thầm nhủ :
- “Mình ở trên núi đã bị Hàn Băng Ác Long hành hạ tàn bạo, lại bị Liệt Hỏa Ma Quân đánh gãy một tay và Khô Lâu Âm Bà cào nát mặt, sao bây giờ hoàn toàn không còn chút đau đớn nào, chả lẽ mình đã chết rồi hay sao?”
Thường nghe người ta nói, người chết rồi không còn cảm thấy đau đớn nữa, mình bây giờ chẳng phải không hề đau đớn hay sao?
Chàng nghĩ đến đó, lẩm bẩm nói :
- Ôi! Chết thì đã chết rồi, người chết rồi mọi tình thù oán cừu đề không còn nữa.
Nhưng chàng bỗng nghĩ đến song thân, thâm ân chưa báo, sư phụ trên Đới Vân sơn, ơn nghĩa chưa đền; và còn nghĩa huynh Tư Đồ Sơn... Lạt Thủ Hằng Nga xả thân cứu giúp... chàng thật không cam tâm chết đi thế này.
Trong lúc khích động, chàng bất giác vươn tay duỗi chân, ngâm mình trong hồ còn chưa có cảm giác gì, vừa giơ tay lên khỏi mặt nước, liền cảm thấy đau nhức khôn tả, bất giác rên lên thành tiếng.
Bỗng nghe một giọng già nua cất lên :
- Hài tử, ngươi đã tỉnh rồi, tuyệt đối không nên cử động bừa bãi.
Diệu Yến Huy mở mắt ra, thấy lão nhân râu tóc bạc phơ, dáng vẻ tao nhã, đứng trước mặt nhìn chàng cười hiền từ nói :
- Phúc duyên của ngươi thật cao dày, lại rơi ngay vào trong Thái Cực Trì của lão phu.
Diệu Yến Huy ấp úng :
- Lão nhân gia, tại hạ...
Chàng định giải thích là mình vô ý rơi xuống hồ, lão nhân cười tiếp lời :
- Tốt hơn ngươi đừng nói chuyện, lão phu nhận thấy được ngươi bị người đả thương rơi xuống vực, hồ này chính là suối thánh liệu thương, có thể sinh gân tiếp cốt, lấy đạo thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh vạn vật mà đặt tên là Thái Cực.
Diệu Yến Huy cung kính nói :
- Đa tạ lão nhân gia đã thành toàn cho!
Lão nhân cười :
- Đó chính là phúc duyên của ngươi, tạ gì lão phu chứ? À! Phải rồi, ngươi đã bị ai đả thương, có thể cho lão phu biết không?
Diệu Yến Huy thấy lão nhân này hiền từ hòa nhã, phu tư bất phàm như tiên thánh. Biết hẳn là một nhân vật hiệp nghĩa, nên chẳng chút giấu giếm kể lại những gì đã xảy ra trên Vân Vụ sơn.
Nghe xong, lão nhân khẽ thở dài nói :
- Kiếp vận võ lâm lại nổi lên, trời đã mang đến cho lão phu người ứng kiếp, lẽ nào lại bỏ qua...
Bỗng lại quay nhìn Diệu Yến Huy hồi lâu, ôn tồn nói :
- Hài tử, thương thế của ngươi rất nặng, cần phải ngâm mình trong hồ này bảy ngày bảy đêm, tuyệt đối không được nhô ra khỏi mặt nước, lão phu sẽ thường xuyên đến đây thăm ngươi.
Lão nhân nói xong liền quay người bỏ đi, không quay lại nhìn Diệu Yến Huy nữa, chốc lát đã khuất dạng trong rừng sâu.
Diệu Yến Huy nằm trong hồ, quét mắt nhìn quanh, thấy trong thâm cốc này cây cối, hoa cỏ sum suê, suối đá thanh u lạ kỳ, phong cảnh như tranh vẽ, vẳng khác nào nơi cư trú của thần tiên, lại thêm lão nhân tiên phong đạo cốt, cơ hồ như đang ở chốn Bồng Lai.
Chàng đang ngẫm nghĩ, bỗng cảm thấy nóng khủng khiếp, khiến chàng cơ hồ thét to lên.
Nhưng chàng vừa há miệng ra, nước đã tràn vào miệng, khiến chàng sặc đến nước mắt chảy dài, bởi toàn thân đều ngâm trong nước, chỉ lộ ra mắt và mũi mà thôi.
Trong lúc quá nóng, chàng định phóng lên, nhưng khổ nỗi là toàn thân bải hoải, thậm chí nhúc nhích một chút cũng chẳng thể được, đành cắn răng cố sức chịu đựng.
Dưới sự tấn công của sức nóng khủng khiếp ấy, nỗi đau đớn mà da thịt của Diệu Yến Huy phải chịu đựng thật không thể nào diễn tả nổi.
Chàng thầm nhủ :
- “Phen này e rằng mình chết chắc rồi!”
Liền sau đó chàng đã ngất xỉu, không còn hay biết gì nữa.
Chẳng rõ bao lâu trôi qua, lúc Diệu Yến Huy hồi tỉnh, sức nóng lại không còn, chỉ cảm thấy nước hồ xoay mạnh, đến mức phát ra tiếng ào ào vang dội, Diệu Yến Huy không tự chủ được, xoay theo thế nước, đến độ đầu choáng mắt hoa, mặt mày xây xẩm.
Chàng cứ thế xoay tít, chẳng rõ từ lúc nào, chàng lại ngất xỉu đi.
Khi chàng lại hồi tỉnh, dưới đáy hồ lại bốc lên một giòng chảy lạnh buốt xương, chỉ cảm thấy toàn thân như bị đông cứng.
Quá giá lạnh, chàng cảm thấy như có người dùng đao đâm khắp toàn thân, dần dà chàng đã tê dại đi, đồng thời người cũng mất tri giác.
Cứ thế lúc nóng lúc lạnh, khiến Diệu Yến Huy còn đau khổ hơn là bị Hàn Băng Ác Long hành hạ, chàng thật ước gì được chết nhanh chóng, nhưng chỉ ngất xỉu mấy lần chứ chưa chết.
Nhưng ba ngày trôi qua, nóng lạnh vẫn tiếp tục, chàng như đã quen, sức nóng không còn bỏng rát, sức lạnh không còn buốt xương, và sự chuyển động của nước như cũng đã chậm đi rất nhiều.
Lần hồi chàng hoàn toàn không còn cảm thấy nóng lạnh nữa, và sự chuyển động của nước cũng như là một môn thể thao vậy.
Chàng nằm trong hồ cảm thấy hết sức sảng khoái, thậm chí không muốn ra khỏi hồ nước ấy nữa.
Thời gian bảy ngày bảy đêm nhanh chóng qua đi, lão nhân lại xuất hiện bên hồ nước, cười nói :
- Hài tử, ngươi có thể lên được rồi!
Diệu Yến Huy mừng rỡ ngồi bật dậy, “ào” một tiếng nước văng tung tóe, nhưng rồi “tũm” một tiếng, chàng lại ngã trở xuống hồ.
Tuy chỉ luyện bảy ngày bảy đêm trong Thái Cực Trì, lúc này chàng khác nào đã thoát thai hoàn cốt, chẳng những thương thế hoàn toàn bình phục mà công lực cũng đã tịnh tiến rất nhiều, vậy sao không lên khỏi được hồ nước?
Thì ra lúc này chàng toàn thân lõa lồ, không một mảnh vải che thân, vậy sao thể gặp người được?
Lão nhân cười to nói :
- Hài tử, đừng hốt hoảng, y phục ngươi ở đây này!
Đoạn tung tay ném y phục cho chàng, Diệu Yến Huy đón lấy mặc vào, rồi quỳ xuống trước mặt lão nhân nói :
- Vãn bối Diệu Yến Huy, xin bái tạ lão nhân gia!
Lão nhân mỉm cười :
- Đứng lên đi, có thể cho lão phu biết sư môn không?
Diệu Yến Huy cung kính đáp :
- Gia sư Tùng Vân đạo nhân!
Lão nhân nhẹ gật đầu :
- Một trong Nhị kỳ trong Võ Lâm thập tứ kỳ, ngay cả họ cũng khó mà giải trừ được hào kiếp này, nhưng Tùng Vân cũng có chút ánh mắt, tìm được một truyền nhân như ngươi.
Diệu Yến Huy vội nói :
- Vãn bối ngu muội, hoàn toàn là nhờ gia sư khổ tâm tài bồi!
Lão nhân cười :
- Ngươi chớ nói tốt cho y, lão phu thấy ngươi có mang theo Ngân tiêu, Tùng Vân cũng có truyền tiêu pháp cho ngươi phải không?
Diệu Yến Huy thấy lão nhân tuy diện mạo hiền từ, nhưng có vẻ uy nghiêm khiến người không dám càn rỡ, lời lẽ tỏ ra rất kẻ cả, xem Võ Lâm thập tứ kỳ như là hậu sinh vãn bối.
Chàng không biết lão nhân là ai, nên cũng chẳng dám mạo muội biện bác, nghe vậy vội nói :
- Gia sư chỉ truyền cho vãn bối Ngân Tiêu thập nhị thức thôi!
Lão nhân lạnh lùng nói :
- Đâu phải là mại võ ở ngoài phố, mấy chiêu tiêu pháp thì chống lại được bao nhiêu ma đầu, hãy theo lão phu đến đây!
Giọng điệu của lão nhân hệt như mệnh lệnh, vừa dứt lời đã quay người bỏ đi. Diệu Yến Huy cũng đành theo sau, đi vào một thạch động.
Những thấy trong thạch động này chỉ có một chiếc bàn, một chiếc lò và hai chiêc thạch đôn, ngoài ra là giá sách ở hai bên vách động.
Diệu Yến Huy vốn rất ham thích đọc sách, thấy trong thạch động có nhiều sách thế này, lòng hết sức kinh ngạc và vui mừng.
Lão nhân liếc nhìn chàng, lạnh lùng nói :
- Nếu muốn diệt ma trừ ác, trước tiên là phải đọc hết số sách này, kể từ bây giờ, ngươi hãy ở đây mà chuyên cần học tập.
Lão nhân dứt lời, Diệu Yến Huy vội định từ chối, chỉ thấy bóng người loáng nhoáng, lão nhân đã mất dạng, khiến chàng cơ hồ ngỡ đang trong giấc mơ.
Thế là chàng ở trong thạch động ngoại trừ tĩnh tọa luyện khí, hầu hết thời gian đều dành để đọc sách.
Dần dà, chàng đã tập trung hết tinh thần vào trong sách, bởi những quyển sách này không phải kinh thi sử ký, mà hết thảy đều là bí kíp võ công bị thất truyền của các môn phái trên giang hồ.
Diệu Yến Huy thiên tư thông minh tuyệt đỉnh, chàng đọc kỹ và thầm ghi nhớ suy luận, không đến trăm ngày đã hoàn toàn lĩnh hội.
Đồng thời, khi đọc xong những bí kíp võ công ấy, chàng đã hiểu thấu rất nhiều đạo lý, và nhận thấy võ công mình cũng tịnh tiến không ít.
Lúc này, lão nhân lại xuất hiện, truyền cho chàng Thái Thanh cương khí, và đả thông hai mạch Nhâm Đốc cho chàng.
Thế là, trình độ võ công của Diệu Yến Huy hiện nay đã trội hơn bất kỳ người nào trong Võ Lâm thập tứ kỳ, chỉ còn một điều đáng tiếc là gương mặt bị Khô Lâu Âm Bà cào nát của chàng là chưa hồi phục.
Lại đến mùa hoa quế đưa hương, tính từ ngày Diệu Yến Huy rơi xuống vực, đến nay đã bảy ngày tám tháng rồi.
Một hôm, lão nhân gọi Diệu Yến Huy đến, trầm giọng nói :
- Hài tử, ngươi đến Phi Quỳnh cốc này đã tám tháng rồi, nếu có thể ở lại đây, với thiên tư của ngươi chẳng khó đạt đến cảnh giới phi thăng...
Diệu Yến Huy vội quỳ xuống nói :
- Đệ tử sẵn sàng ở lại đây, vĩnh viễn hầu bên ân sư!
Lão nhân cười, nghiêm giọng nói :
- Ngươi có lòng như vậy là được rồi, hiện nay kiếp nạn võ lâm đã nổi lên, ngươi mà ở lại đây, ai đi ứng kiếp trừ ma đây?
Diệu Yến Huy hoảng kinh :
- Đệ tử e khó thể thắng nhiệm.
Lão nhân trầm ngâm :
- Với công lực của ngươi hiện này, Võ Lâm thập tứ kỳ nếu một đấu một, không người nào là địch thủ của ngươi, còn như đối phó với lão ma đầu thì hãy còn kém một bậc.
Diệu Yến Huy băn khoăn.
- Vậy đệ tử...
Lão nhân cười tiếp lời :
- Không hề gì, lão phu tặng cho ngươi một ngọn Thúy Ngọc tiêu và một quyển Phi Quỳnh Thất Âm Tiêu Phổ, sau khi rời khỏi đây, đi tìm một người tên là Bạch Cầm Nương, phối hợp với Nguyên Hạc Tam Điệp của bà ấy là có thể trừ diệt lão ma đầu...
Diệu Yến Huy đón lấy ngọc tiêu và âm phổ, vẫn còn có chút do dự, lão nhân cười nói tiếp :
- Lão phu quên mất, lão phu đã là sư phụ tái truyền của ngươi, ngươi phải biết lão phu là ai mới đúng, nhưng hãy nhớ là không được tiết lộ với kẻ khác đấy.
Diệu Yến Huy gật đầu :
- Huy nhi xin kính cẩn tuân theo lời dạy của sư phụ!
Lão nhân nghiêm mặt :
- Khi xưa mọi người gọi lão phu là Tiêu Sử Hải Thiều, ngươi cứ gọi ta là Hải lão nhân được rồi. Về gương mặt bị hủy của ngươi, hãy đến Đại Tuyết sơn tìm lấy Phục Nhan Quả, rồi mượn lấy Ngọc Long Huyết Bôi, bỏ vào đó ngâm mười hai giờ, uống xong diện mạo sẽ phục hồi, ngươi hãy tự đi đi!
Hải lão nhân nói đến đó, nhắm mắt lại nhập định.
Diệu Yến Huy không dám phiền nhiễu, quỳ xuống cung kính lạy ba lạy, đứng lên rời khỏi Phi Quỳnh cốc.
Khi Diệu Yến Huy rời khỏi Phi Quỳnh cốc, Tư Đồ San cũng đã xuống Lư Sơn, vì sự bất hạnh của nghĩa đệ, nàng đã triển khai một trận giết chóc thảm khốc, cướp được Ngọc Long Huyết Bôi, nguồn tin ấy dĩ nhiên Diệu Yến Huy đã nghe được, nên chàng liền đi tìm nghĩa huynh ngay.
Giờ thì hai người đã gặp lại nhau, và Phục Nhan Quả cũng đã được ngâm trong Ngọc Long Huyết Bôi rồi.
Mười hai giờ đã qua đi trong lúc hai người chuyện trò vui vẻ, thuốc đã hòa xong, giờ thì chỉ còn uống vào rồi hành công nữa thôi.
Tư Đồ San nhìn nghĩa đệ uống thuốc xong, ngồi xuống xếp bằng hành công. Nàng liên đến đứng bên cửa sổ canh phòng cho Diệu Yến Huy.
Theo cảm giác của nàng, thời gian qua đi thật chậm chạp. Cuối cùng trời đã tối, trong khách điếm người ra kẻ vào, tiếng thù tạc............
Nàng bỗng nhớ lại thời thơ ấu, lúc bấy giờ thanh danh của phụ thân nàng trên giang hồ có thể nói là vầng thái dương giữa trời cao, ai mà không biết Giang Nam Phi Hạc Tư Đồ Bình, võ công tuy không sánh bằng Võ Lâm thập tam kỳ, nhưng cũng kể được là cao thủ bậc nhất, môn hạ tuy không có ba ngàn tân khách, nhưng cũng có bằng hữu trên khắp giang hồ.
Nào ngờ chỉ vì một chiếc Ngọc Long Huyết Bôi bé nhỏ đã khiến người chết nhà tan, máu nhuộm Quy Vân bảo, mình may được sư thái cứu sống, khổ luyện mười hai năm trên Lư Sơn, chưa từng xuống núi nửa bước.
Hai năm trước, nàng phụng mệnh sư phụ hạ sơn hành đạo, một là tìm kiếm kẻ thù, nhân tiện dò la Bách Hội chân kinh của sư môn, nào ngờ kẻ thù biệt tích, chân kinh vô tăm, lại tình cờ gặp phải oan gia Diệu Yến Huy này.
Khi vừa gặp Diệu Yến Huy, khí khái anh tuấn của chàng đã khiến cõi lòng nàng hé mở, tình yêu nảy mầm...
Nàng nghĩ đến đó, bất giác cảm thấy mặt nóng bừng.
Giờ đây, Bách Hội chân kinh đã về với bổn môn, nhưng đã làm khổ nghĩa đệ, vì giảm phiền phức cho mình, chàng đã thừa nhận chân kinh là do chàng lấy được, nên đã phải nếm trải biết bao đau khổ. Nhưng trời cao phù hộ, nhờ họa được phúc, luyện thành võ công tuyệt thế, chỉ có điều là diện mạo của chàng...
Nàng cầu mong trời cao phù hộ, linh dược phát sinh công hiệu, giúp chàng trở lại phong thái như trước.
Nàng mải mê suy tư, bất giác đêm đã khuya, bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng.
Nàng đi đến bên giường, cầm lấy bảo kiếm, thổi tắt đèn, phóng ra ngoài cửa sổ, phi thân lên trên cây, vậy là địch ngoài sáng ta trong tối, canh phòng dễ dàng hơn.
Ước tính thời gian, chừng một giờ nữa là Huy đệ có thể công đức viên mãn, hồi phụ gương mặt anh tuấn, nghĩ đến đó lòng mừng khôn xiết, bất giác trên môi nở nụ cười.
Ngay khi ấy, nàng bỗng thấy hai bóng người từ xa phóng đến như bay, bất giác giật mình, vội nấp vào trong lá rậm, ngưng thần dõi theo hai người dạ hành ấy.
Chỉ thấy người phía trước tuổi trạc thất tuần, vóc dáng cao to, mặt đầy thịt ngang người phía sau vóc dáng béo lùn, mày rậm mắt báo, râu ria xồm xoàm, cũng tuổi ngoài sáu mươi, lưng giắt một ngọn thiết chùy.
Tư Đồ San biết hai người này, họ chính là Âm Tâm Vô Thường Thôi Hóa Phong và Thất Sát Hung Thần Lãnh Như Tàn, lão đại và lão tam trong Phú Lĩnh tam hung, điều lạ là không thấy lão nhị Phán Quan Hung Thần Triệu Khải Cư.
Hai người ấy dừng lại ở xa, bên dưới ngọn cây Tư Đồ San đang ẩn nấp, như có điều e dè, không dám đến gần căn phòng.
Chỉ nghe Thất Sát Hung Thần Lãnh Như Tàn thấp giọng nói :
- Đại ca nhìn thấy chính xác Ngọc Long Huyết Bôi đã lọt vào tay tiểu tử ấy phải không?
Âm Tâm Vô Thường Thôi Hóa Phong gật đầu :
- Không thể lầm được, nhưng tam đệ đã nhìn lầm rồi, đó không phải tiểu tử, mà là nha đầu tên là Tư Đồ San.
Thất Sát Hung Thần kinh ngạc.
- Sao? Y là tiểu nha đầu ư? Vậy mà tiểu đệ lại không nhận ra!
Âm Tâm Vô Thường trầm giọng :
- Y rất có thể là con gái của Giang Nam Phi Hạc Tư Đồ Bình...
Thất Sát Hung Thần càng thêm kinh ngạc, vội nói :
- Đại ca đã tìm hiểu rõ chưa, khi xưa chúng ta giúp Hồ đại nhân huyết tẩy Quy Vân bảo, đâu có nghe nói Tư Đồ Bình có con gái!
- Tam đệ không tìm hiểu rõ thì có, nghe đâu nha đầu ấy đã được lão ni cô ở Lư Sơn cứu đi!
Thất Sát Hung Thần cười :
- Vậy càng tốt, chúng ta hôm nay sẽ được cả người lẫn bảo vật, ha ha...
Âm Tâm Vô Thường lạnh lùng nói :
- Chớ đắc ý vội, hãy coi chừng hoa có gai đấy!
Thất Sát Hung Thần cười :
- Hoa có gai mới thỏa thích...
Tư Đồ San nghe hai người càng nói càng bỉ ổi, bất giác lòng bừng lửa giận, định phóng xuống giết quách hai lão ác ma này, nhưng lại sợ làm kinh động Diệu Yến Huy, bèn bẻ lấy hai nhánh cây, khẽ quát :
- Xem đây!
Đồng thời vung tay, hai nhánh cây chia nhau công vào huyệt Mệnh Môn của nhị hung, liền theo đó tung mình xuống đất, phóng đi ra ngoài khách điếm.
Song hung nghe tiếng quát, lại nghe tiếng rít gió ập đến phía sau, vội quay phắt lại, vung hai ngón tay ra kẹp, thấy là hai nhánh cây, cùng buông tiếng cười khảy, vứt bỏ cành cây trong tay, phi thân đuổi theo Tư Đồ San.
Trong đêm tối, chỉ thấy ba bóng người một trước hai sau, như ba làn khói nhẹ bay vút đi.
Chừng một tuần trà sau, ba người đã đến gần thành Lăng Kí trên bờ sông, Tư Đồ San dừng chân quay lại, lạnh lùng nói :
- Phú Lĩnh tam hung sao hôm nay chỉ có hai ngươi, còn một người kia đã vào quỷ môn quan rồi phải không?
Âm Tâm Vô Thường cười hăng hắc :
- Nha đầu thật là tinh ranh, ngươi ăn mặc thế này chỉ giấu được tiểu tử kia chứ không qua nổi mắt của huynh đệ lão phu. Hãy mau trao Ngọc Long Huyết Bôi ra đây, có thể sẽ tha cho ngươi một con đường sống, nếu không, hừ...
Tư Đồ San cười khảy :
- Hai người muốn lấy Ngọc Long Huyết Bôi ư? Đang ở trên mình bổn nhân đây, nhưng hai người phải trả lời câu hỏi của bổn nhân trước, không chừng bổn nhân sẽ tặng Ngọc Long Huyết Bôi cho hai người cũng nên.
Thất Sát Hung Thần híp mắt cười nói :
- Tư Đồ cô nương có gì xin cứ hỏi!
Tư Đồ San vừa nghe đối phương biết rõ thân phận mình, hết sức kinh ngạc, vội nói :
- Hai người biết bổn nhân ư?
Âm Tâm Vô Thường cười ha hả :
- Còn biết nha đầu ngươi là con gái của Giang Nam Phi Hạc Tư Đồ Bình nữa là!
Tư Đồ San cười khảy :
- Tốt lắm! Hai người đã biết rồi, chúng ta cũng khỏi phải nói nhiều nữa, bổn cô nương hỏi hai ngươi, khi xưa huyết tẩy Quy Vân bảo, ai đã gây ra?
Âm Tâm Vô Thường cười hăng hắc :
- Bây giờ cho cô nương biết cũng chẳng hề gì, đằng nào ngươi cũng không trêu nổi y.
- Y là ai?
- Tổng đốc Phúc Kiến Hồ Nguyên Tế, có từng nghe nói đến người ấy không?
- Láo, nhà của bổn cô nương không hề qua lại với người trong quan trường, có hận thù gì với ông ta chứ?
Âm Tâm Vô Thường cười to :
- Các ngươi đương nhiên là không có hận thù với y, ai bảo các ngươi có Ngọc Long Huyết Bôi, không nghe câu “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội” hay sao?
Tư Đồ San cười khẩy :
- Vậy chuyện huyết tẩy Quy Vân bảo khi xưa, Phú Lĩnh tam hung các ngươi cũng có tham dự phải không?
Âm Tâm Vô Thường cười :
- Lấy của người ta một vạn lạng bạc, không động thủ được sao?
Thất Sát Hung Thần tiếp lời :
- Nếu bọn lão phu không tham dự, Quy Vân bảo sao thể phá được?
Tư Đồ San giờ đã biết kẻ thù hủy gia, không nén nổi máu nóng sục sôi trong lòng, gằn giọng nói :
- Quả là trời có mắt, cuối cùng bổn cô nương cũng đã biết được kẻ thù, và còn xui các ngươi đến đây nạp mạng, hôm nay nếu không khiến các ngươi phơi xác tại đây, hừ... hừ...
Chưa dứt lời đã trở tay rút kiếm, thi triển chiêu “Thương Viên Bái Nguyệt”, kiếm hóa thành một luồng sáng bạc, như tia chớp công vào Thất Sát Hung Thần.
Phú Lĩnh tam hung là nhân vật trong Võ Lâm thập tứ kỳ, võ công dĩ nhiên chẳng kém, chỉ thấy Thất Sát Hung Thần xoay người nửa vòng, tránh khỏi kiếm chiêu, tay phải bốn ngón vung ra, chộp vào vai phải Tư Đồ San, đồng thời chân trái cất lên, với chiêu “Tấn Bộ Liêu Âm” đá vào tiểu phúc nàng.
Cùng trong lúc ấy, đại hung Âm Tâm Vô Thường cũng vung tay bổ ra hai chưởng.
Tư Đồ San thấy hai người ra tay bỉ ổi, giận đến cười khảy liên hồi, trường kiếm thi triển Tùng Vân kiếm pháp trong Bách Hội chân kinh, Tùng Vân kiếm trong tay hàn quang chói mắt, thế như tia chớp, uy lực hung mãnh khôn cùng.
Phú Lĩnh Nhị Hung chẳng ngờ Tư Đồ San đã luyện thành võ công trong Bách Hội chân kinh, Tùng Vân kiếm vừa thi triển, diệu dụng quả nhiên không thể tưởng tượng được, chiêu nào cũng giành lấy tiên cơ và khiến kẻ địch phải hồi chiêu tự cứu, trong thoáng chốc chỉ thấy kiếm khí rợp trời, tạo thành một làn sáng phủ trùm toàn thân Phú Lĩnh Nhị Hung.
Đến lúc này, Nhị Hung tiên cơ đã mất, mới biết tình thế không ổn, khổ nỗi muốn giành lại tiên cơ chẳng phải dễ dàng, chưa đầy ba mươi chiêu hai người đã bị áp đảo đến cuống cả lên.
Lúc này trong lòng Tư Đồ San đã ngập đầy thù hận, quên