Thế là, ngày hôm sau Vô Ưu thức dậy đi xuống lầu, đã thấy bảy người Vạn Mị đều ngồi dưới sảnh.
Đối diện còn có Mị Cơ, đang ngồi gát chéo dò hút một điếu thuốc, tư thế của bậc đàn chị.
Cô vô cùng ngạc nhiên.
Càng kinh ngạc hơn khi họ nói Mị Cơ là bằng hữu của họ 10 vạn kiếp trước.
Vạn Mị còn gọi chị ấy là Mị Cơ tỷ nữa.
Ha ha cuối cùng Vạn Mị cũng không còn là lớn nhất, thích thật!
Những người khác đã xưng Vạn Mị là lão đại, nên cũng theo xưng Mị Cơ là Mị Cơ tỷ.
Vô Ưu có cảm giác họ giống băng nhóm xã hội đen quá! Nhưng mà cũng thấy vui nha! Trong nhóm có thêm một người nữ nữa cũng tốt.
Ít ra Mị Cơ tỷ sẽ không ăn cô như bọn họ.
Nhưng cô lầm rồi, Mị Cơ tỷ đúng là không ăn cô như bọn họ nhưng Mị Cơ ăn theo kiểu khác a.
Nhưng cái này để nói sau.
Đang nói chuyện vui vẽ, chợt Bạch Ngân lại phá đám không khí khi hỏi Mị Cơ.
- Mị Cơ tỷ à! Đệ nhớ khi xưa ngực tỷ khủng lắm mà? Sao bây giờ biến mất vậy?
Kỳ thật là hắn đang ganh tỵ ấy mà.
Hắn thấy Vô Ưu ngồi giữa Vạn Mị và Mị Cơ, lâu lâu còn vuốt ve bàn tay Mị Cơ khen làn da trắng.
Làm hắn ghen đến muốn bay qua xé nát gương mặt phụ nữ giả tạo của Mị Cơ.
Rỏ ràng có thể làm đàn ông mà một hai vẫn muốn làm phụ nữ.
Thật tức chết!
Đó cũng là tiếng lòng của bọn Vạn Vương nhưng họ chỉ có thể nén không nói ra.
Vô Ưu lại vô tư chớp chớp mắt nhìn vào ngực của Mị Cơ.
Mị Cơ tươi cười tắt điếu thuốc, sờ tay lên ngực một cái lập tức dưa hấu hiện ra.
Ái chà chà...Vô Ưu mắt tỏa sáng tỏa sáng nhìn chầm chầm vào hai khối thịt mềm lộ ra cổ áo, chỉ cách nhau có cái đường kẻ nhỏ.
Đây mới là ngực khủng nè! Kiếp trước ngực của Vô Ưu cũng không to thế này đâu.
Đúng là người nước ngoài có khác!
Thấy Vô Ưu thích thú nhìn, Mị Cơ vô cùng hài lòng.
Bọn Vạn Vương một phen tức trào máu, nhìn chầm chầm Bạch Ngân.
"Ô...ô...ai biết nàng lại thích ngực to chứ." Vạn Mị thì vuốt cằm tinh tế nghiền ngẫm, không biết là đang nghĩ cái chủ ý gì?
Ngồi một lúc, họ bắt đầu cùng nhau đi tham quan các địa điểm nổi tiếng ở Đà Lạt, còn chụp ảnh làm kỷ niệm.
Họ cũng tình cờ gặp mặt đoàn của trường.
Tất cả mọi người đều mắt tỏa sáng nhìn mấy người Vạn Mị, và đặc biệt chú ý đến Mị Cơ.
Một người phụ nữ nước ngoài đẹp nhất họ từng thấy.
Mấy nữ học sinh của trường thì nhìn Vô Ưu với ánh mắt ngưỡng mộ, vì được ở cạnh người đẹp không.
Không có ganh tỵ, hận đâu nhé! Bởi thân hình cô rất bé, ai đời lại có thể ghét cô bé đáng yêu như thế chứ? Mà có muống ghét cũng không được.
Bởi so với bọn Vạn Mị, Vô Ưu cũng đâu có kém, đứng bên cạnh họ mới tạo thành bức tranh hài hòa như cô vốn phải nên bên họ vậy.
Người khác muốn thay thế chổ sợ sẽ làm mất mỹ cảnh.
Có người còn nghĩ, nếu thân hình Vô Ưu không bé nhỏ, có lẽ nhan sắc của cô có thể còn đẹp hơn họ.
Nhóm người đi đến đâu là thu hút mắt nhìn đến đó.
Có người lại còn xin được chụp ảnh chung.
Nhưng họ đều khéo léo từ chối.
Một người chụp được thì tiếp theo sẽ có một đám người, rất phiền phức.
Ai bảo họ nổi bật quá làm gì.
Mặc dù họ đã thu liễm rất nhiều.
Buổi chiều, Vô Ưu muốn đến xem ngôi nhà ma, mặt dù cô rất sợ ma.
Mà thường sợ cái gì người ta sẽ tò mò cái đó.
Kiếp trước cô có đi Đà Lạt nhưng chưa có dịp đến.
Đến nơi, xung quanh đúng là âm khí nặng nề.
Nhưng Vạn Vương và Khánh Vân khá là thích, một tên là ma vương còn một tên là cương thi, âm khí luôn là thức ăn ngon với họ, không thích mới là lạ.
Cũng có khá nhiều người đến tham quan, nhưng khi bước vào họ cũng thấy không khí hơi ớn lạnh.
Vô Ưu có lẽ không thấy ma, bởi bọn Vạn Mị đã phong bế mắt âm dương của cô lại.
Vì cô rất sợ ma, nếu mà thường xuyên thấy chắc không biết sẽ thành cái dạng gì.
Chứ cả tám người Vạn Mị đều nhìn thấy chúng.
Khi họ vừa vào tới, cả đám bọn ma đã chạy tán loạn, tìm chổ trốn.
Có mấy con còn co rúm, nép sát góc tường run rẩy.
Chúng than trời rằng.
"Oa...oa...oa...!Tại sao lại có nhiều cao nhân như vậy.
Đến cả chín người, chúng không muốn biến thành thức ăn cho họ đâu.
Hu...hu...hu..."
Nhưng bọn Vạn Mị cũng không làm gì, chỉ bồi Vô Ưu đi tham quan hết sau đó đi ra.
Họ đi rồi, cả đám bọn ma mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn run.
Tự hỏi, có cần dọn nhà không nhỉ? Chúng sợ tối nay họ sẽ đến bắt chúng làm đồ ăn.
Đặc biệt là tên ma vương và tên cương thi kia.
Có cả cô nhóc ấy nữa.
Nhìn họ hấp thu âm khí mà rợn cả người.
Nhưng mà bọn ma lo hơi bị xa rồi.
Vạn Vương cà Khánh Vân chẳng thèm ăn chúng đâu, ăn chúng thà ăn Vô Ưu ngon và bổ hơn.
Còn Vô Ưu thì lại càng không, cô hấp thu âm khí là bởi vì trong người có âm dương khí tụ trận a.
Gặp âm khí tự động cơ thể sẽ hấp thụ thôi.
Bây giờ, thì Vô Ưu đã tin là nơi đó có ma thật rồi.
Tuy không nhìn thấy, nhưng âm khí nặng như vậy không có mới là lạ.
Không thấy cũng tốt, dù biết chúng sẽ chẳng làm gì được cô nhưng cô vẫn thấy sợ a.
Nhìn thấy chắc ngất xỉu mất.
Đi chơi mất một ngày, tối lại về biệt thự ngủ đến sáng hôm sau thì trở về.
Vô Ưu cũng không về cùng đoàn của trường, cô ở lại càng quét một vài món đồ làm quà đem về nhà.
Đến trưa thì cùng bọn tám người Vạn Mị, ẩn thân nhún vai một cái bay về nhà.
Cô không thích ngồi xe đâu, lên là cô chỉ có thể ngủ, bản năng rồi.
Về đến nhà, Vô Ưu mang tất cả quà đã mua về cho cả nhà và cho