Tinh thần lực đã khai mở, luyện đan cũng thành thục rồi.
Bây giờ, cả nhà gồm cha mẹ và Vô Ưu đều có tinh thần lực và đều có thể luyện đan, chỉ còn chị Linh và em Thành thôi.
Vô Ưu hỏi Mị Cơ làm sao để khai mở tinh thần lực cho người khác.
Mị Cơ nói, chỉ cần đặt ngón tay vào giữa mi tâm người đó, đưa tinh thần lực vào, nếu bên trong thấy có một điểm đen nhỏ, thì dùng tinh thần lực bao lấy nó phá hủy, sẽ khai mở được.
Còn bên trong không có điểm đen nào thì tức người đó không có tinh thần lực.
Thế là vào tối nọ, cô vào phòng chị Linh nói muốn dạy chị Linh ảo thuật bẻ cong cái muỗng bằng đôi mắt.
Chị Linh cười ha hả, tưởng Vô Ưu hôm nay nghĩ ra trò mới gì đem khoe với mình, cũng vui vẽ phối hợp.
Sau đó, Vô Ưu kêu chị Linh nhắm mắt lại đặt ngón tay vào giữa mi tâm chị đưa tinh thần lực vào.
Quả nhiên là trong mi tâm chị cũng có một điểm đen nhỏ.
Cô đã nói rồi mà, cha mẹ có tinh thần lực thì làm sao con không có được.
Vô Ưu bắt đầu, dùng tinh thần lực bao vây điểm đen đó và phá nát nó.
Chị Linh cảm giác giữa trán như có cái gì đó bể nát, nhưng cũng không chú ý lắm vì ngón tay của Vô Ưu còn đặt trên đó.
Sau đó, Vô Ưu bỏ tay xuống bảo chị mở mắt ra.
Đưa cho chị một chiếc muỗng, bảo chị nắm và tập trung nhìn vào nó, trong đầu phải nghĩ là phải bẻ cong nó.
Chị Linh cũng tò mò làm thử, Vô Ưu đã dặn là phải cố gắng tập trung vào chiếc muỗng, ý nghĩ cũng chỉ là bẻ cong nó chứ đừng nghĩ đến chuyện gì khác nếu không sẽ không bẻ được.
Chị Linh bèn cố gắng tập trung tinh thần cao độ, 1 phút, 2 phút...!5 phút sau quả nhiên cái muỗng đã cong được một cm.
Chị Linh cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Vô Ưu.
Vô Ưu cũng vui vẽ tươi cười.
Chị Linh bẻ lại chiếc muỗng cho ngay ngắn, rồi thử lại lần nữa.
Lần này chị tập trung cao độ hơn nữa và trong ba phút, cái muỗng đã cong vòng.
Chị Linh vui mừng, nhéo mặt, nựng nựng hung hung Vô Ưu vài cái.
Sau đó tiếp tục luyện tập với cái muỗng.
Vô Ưu cũng vui vẽ nói cho chị có thể luyện tập với nhiều thứ khác, muống nó bay lên hoặc nổ tung, bể nát đều được.
Chỉ cần siêng năng luyện tập thì một ngày nào đó có thể dùng ý nghĩ, ném một kẻ chướng mắt bay ra ngoài trái đất mà không cần tàu vũ trụ.
Nghe có vẽ như Vô Ưu đang đùa, nhưng thực tế nếu tinh thần lực đạt tới đỉnh cao nào đó đúng là có thể làm được.
Vô Ưu hiện tại có thể làm được rồi đấy, nhưng cô không nhất thiết dùng tinh thần lực đâu.
Búng tay một cái là được rồi, với điều kiện đó là người bình thường.
Tiếp theo Vô Ưu để chị Linh tự luyện tập, còn dặn dò chị không được nói với cha mẹ.
Chờ đến khi nào chị có thể nâng một quả tạ trăm kg lên ném bay được rồi hãy nói.
Chị Linh gật đầu lia lịa, cảm giác chỉ tập trung ý nghĩ mà có thể nâng một vật nặng lên ném bay, cảm giác thật sung sướng.
Sau này đi học không còn sợ bị ma sống chặn đường nữa.
Chị sẽ dùng ý nghĩ ném bay tất cả, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.
Thế là, chị Linh lại tiếp tục công việc luyện tập của mình.
Vô Ưu lại chạy xuống phòng em Thành, giờ này chắc em chưa ngủ còn thức đọc truyện bảy viên ngọc rồng đây.
Cô bèn gõ cữa, em Thành liền ra mở.
Vô Ưu vội ra hiệu cho em Thành đừng lớn tiếng đánh thức cha mẹ.
Cô vào đóng kỹ cửa phòng khóa cẩn thận, sau đó hỏi cho em Thành muốn có siêu năng lực không? Em Thành tất nhiên gật đầu đồng ý rồi, bé muốn mạnh mẽ giống songoku.
Thế là, Vô Ưu lại thành công dụ em Thành khai mở tinh thần lực, dạy em bẻ cong cái muỗng.
Có lẽ, do em Thành còn nhỏ chưa có suy nghĩ gì nhiều nên em chỉ cần một phút, đã bẻ cái muỗng cong vòng.
Vô Ưu lại tiếp tục dụ dỗ em Thành luyện tập, nói y như nói với chị Linh lúc nãy.
Chỉ khác là, chị Linh nâng 100 kg thì em Thành phải là 500kg.
Đặc biệt dặn dò không được nói với bất kỳ ai hay khoe với bạn bè thân thiết, kể cả cha mẹ khi chưa nâng được 500 kg.
Nếu không năng lực sẽ biến mất mãi mãi không thể có lại được.
Em Thành liền dứt khoát gật đầu đồng ý, nhất định bé sẽ không nói cho ai biết, cũng sẽ không khoe.
Bé muốn trở thành anh hùng mạnh mẽ.
Vô Ưu hài lòng trở về phòng ngủ, để em Thành tự luyện tập.
Cô đã khai mở rồi, việc còn lại là ở bản thân họ thôi.
Cô vào phòng nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
Khi đang say giấc nồng, cô chợt cảm giác môi mình bị ai đó hôn lên, còn sờ soạn khắp người.
Cô nghĩ lại là bọn Kim Nhân, Bạch Ngân lại muốn ăn cô đây.
Thôi mặt kệ, ngủ tiếp.
Dù sao Dương xuân đan cũng không có thuốc giải, cô có chống cự cũng vô dụng, ai muốn làm gì kệ ai.
Nhưng một hồi lâu, cảm giác nóng lên như mọi khi không có mà ngược lại là cảm giác mát lạnh toàn thân vô cùng thoải mái.
Vô Ưu vui vẽ hưởng thụ sự thoải mái đó.
Một lúc sau, người đó lại nhẹ nhàng xoay người Vô Ưu nằm úp xuống, rồi lại vuốt ve sau lưng.
Vô Ưu nghĩ,