Ngoài trời đang đổ mưa thật lớn, gió thổi rất mạnh, sấm chớp cũng thật to.
Vô Ưu nghĩ đến điều gì, bèn lục trong rương lấy mấy bộ đồ ném vào không gian.
Sau đó, dầm mưa đi ra ngoài.
Vận dụng kỹ năng của mèo và khỉ, cô dễ dàng bay ra khỏi lãnh cung.
Nhảy lên nóc các cung điện một cách nhẹ nhàng, trong đêm mưa gió, thân ảnh của cô lao đi nhanh như một con báo, quỷ dị như một u hồn.
Theo ký ức thân chủ, cô đến cung của hiền phi.
Cửa sổ phòng ả vẫn còn sáng đèn.
Cô vòng qua cửa sổ phía sau rồi tiến vào không gian thay một bộ đồ trắng, đeo lên mớ đồ chơi mà Khánh Vân đã cho cô.
Gồm móng tay quỷ và răng nanh, bôi thêm một ít màu đỏ lên miệng nữa cho giống vết máu.
Vì sao có món đồ chơi này? Đó là bởi vì có lần Khánh Vân nhát ma cô làm cô hoảng sợ, đánh hắn bầm dập, rồi tịch thu luôn món đồ chơi này.
Vậy là lần này cô đã có thể dùng rồi.
Chuẩn bị xong xuôi, cô xuất hiện trở ra.
Trước hết, nghe xem bên trong có người không? Cô thọc một lổ giấy nhìn vào thấy một phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trước gương, phía sau có một tỳ nữ đang chải tóc.
Đó chính là Hiền phi.
Cô nghe xem họ đang nói gì.
Hiền phi hỏi tỳ nữ.
- Phía ả Ngọc Nhi có tin tức chưa?
Tỳ nữ đáp.
- Vẫn chưa ạ! Nương nương yên tâm sẽ không xảy ra vấn đề gì!
- Tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì...!
Vô Ưu không có kiên nhẫn nghe hai chủ tớ đối thoại, cô lợi dụng lúc sấm chớp, đẩy toan cửa sổ ra khiến hai người bên trong giật cả mình.
Ả tỳ nữ tưởng là gió thổi bật cửa sổ vội ra đóng lại.
Chợt Vô Ưu xuất hiện trước mặt cô ta, khiến cô ta sợ hãi hét toán lên.
- Áaaaaaa...!có...có ma...!
Nhân lúc cô ta không chú ý, Vô Ưu nhảy qua cửa sổ vào phòng, nhanh như chớp biến vào không gian.
Hiền phi nghe tỳ nữ la lên sợ hãi cũng vội lại xem.
Thấy tỳ nữ run rẩy chỉ ra cửa sổ, giọng run run.
- Là...là...Chung....hoàng hậu...oan hồn của cô ta...tìm đến đây...!
Hiền phi nhìn ra cửa sổ không thấy ai, bèn tức giận mắn tỳ nữ một trận, rồi bắt ả ra đóng cửa sổ đi lại giường.
Ả tỳ nữ run rẩy đóng lại cửa sổ, xong vừa quay mặt vào trong đã thấy Vô Ưu xuất hiện phía sau Hiền phi, cô ta lại la hoảng lên chỉ vào Hiền phi run lẩy bẩy không thốt được nên lời.
Hiền phi vẫn không để ý phía sau, đi lại tát cho tỳ nữ một cái.
Tỳ nữ sợ quá nói lắp.
- Phí...phía...sau...!
Tay vẫn chỉ nhưng miệng đã tê cứng.
Hiền phi quay đầu lại thì Vô Ưu lại biến mất, thấy không có gì lại cho tỳ nữ thêm mấy cái tát nữa.
Ả vừa quay lại thì Vô Ưu lại xuất hiện.
Tỳ nữ quá đổi hoảng sợ ngất xỉu luôn.
Hiền phi tưởng ả giả bộ vội đá đá mấy cái, thấy không tĩnh bèn thử dò xem còn hơi thở không? Chợt thấy sau ót bổng nhiên lạnh lạnh, vội quay đầu lại thì thấy một con ma với mái tóc phủ xuống răng nanh bén nhọn, cùng móng vuốt dài thược đang đi về phía ả.
Hiền phi sợ quá lùi lại phía sau vấp phải tỳ nữ, ngã nhào xuống đất.
Vô Ưu ngước mặt lên, Hiền phi thấy chính là khuông mặt của Chung Vô Diệm vội hoảng sợ quỳ dập đầu xin tha.
- Tỷ tỷ! Không phải muội làm.
Không phải muội làm tỷ tha cho muội đi...!
Vô Ưu dùng giọng run run cho giống một chút.
- Trả mạng lại cho ta!
Rồi dơ hai bàn tay với móng vuốt sắt nhọn về phía Hiền phi.
Hiền phi la hoảng lên, lê lết tránh ra phía sau.
Miệng vẫn nói.
- Không phải muội làm...là...là...bệ hạ...bệ hạ muốn muội giết chết tỷ.
Ngài...ngài ấy không muốn cưới tỷ nhưng vì chiểu chỉ của tiên đế không thể không tuân.
Muội chỉ phụng chỉ hành sự thôi.
Tỷ...tỷ muốn báo thù tìm bệ hạ mà báo...muội...muội...thật sự không muốn làm...!
Cô ta lùi đến vách tường đã không thể lùi được nữa.
Vô Ưu dơ móng vuốt sắc nhọn càng lúc càng tiến gần ả.
Cô ta quá hoảng sợ vội chụp bất kỳ đồ vật nào có thể chụp, quăng về phía Vô Ưu.
Nhưng vừa quăng tới Vô Ưu lại biến mất, sau đó lại hiện ra.
Móng vuốt cũng từ từ chạm vào chiếc cổ trắng ngần của cô ta.
Cảm giác móng vuốt như muốn sắp sửa cấm vào cổ mình, Hiền phi quá sợ hãi cũng ngất đi.
Vô Ưu nhướng mày, rút mấy móng tay nhọn ra rồi lấy bình thuốc Vạn Mị đưa lúc nãy, nghĩ.
"Không biết xịt lên người sống sẽ thế nào nhỉ?" Nghĩ rồi cô mở nắp lọ, phun nhẹ lên mặt của Hiền phi.
Một giây, hai giây....30 giây.
Mặt cô ta từ từ biến dạng như bị người ta tạt axit.
Cô hài lòng với thảnh quả vừa làm được.
Đừng nói cô độc ác, nếu như Chung Vô Diệm không chết, cô sẽ không động đến ai.
Nhưng mà thân chủ này đã chết rồi, cô lại là người ăn nhờ ở đậu, không làm gì đó thật cảm thấy có lỗi.
Xong, cô mở cửa sổ nhảy ra ngoài lại đóng cửa sổ lại trở về lãnh cung, thần không biết quỷ không hay.
Hiền phi và ả tỳ nữ tĩnh lại, nhìn thấy khuông mặt của Hiền phi, ả tỳ nữ lại hét toán lên nữa.
Chỉ vào khuông mặt của Hiền phi.
- Nương nương! Khuông mặt người...!
Hiền phi sờ lên mặt mình, hốt hoảng vội lại gương nhìn xem.
Khi thấy khuông mặt bị biến dạng của mình, cô ta la lên.
Vội truyền thái y đến xem xét.
Các thái giám cung nữ trong cung hiền phi cũng một phen gà bay chó sủa.
Các thái y đến xem đều lắc đầu, họ chưa từng gặp qua vết thương nào như thế này.
Không thể nào chữa trị được.
Thế là, Hiền phi từ nay về sau đã vĩnh viễn hủy dung.
Trong cung, Hiền phi là đươc sủng ái nhất, Tề vương nghe được liền đến thăm.
Kết quả, khi thấy dung mạo của Hiền phi không khỏi hoảng hốt.
Nhưng vì mặt mũi đế vương, đành gắng gượng an ủi nàng và hỏi rỏ nguyên nhân.
Nghe được là do thấy hồn ma của Chung Vô Diệm, hắn không khỏi lạnh sống lưng.
Đúng là hắn cố ý để Hiền phi hạ độc Chung Vô Diệm, để nàng ta từ từ mà chết.
Sau đó tuyên bố bên ngoài là nàng bị bệnh qua đời.
Hắn ghét cay ghét đắng Chung Vô Diệm, không chỉ dung mạo xấu xí mà còn hại hắn bị các nước lân bang, thậm chí hoàng thân quốc thích cười nhạo.
Nhưng vì chiếu chỉ của