Kể từ hôm đó, bên cạnh Vô Ưu đã có thêm một chú mèo trắng vô cùng đáng yêu, đó không ai khác chính là Hồ Bạch Ngân.
Không phải hắn muốn biến thành mèo, mà là do xưa nay hắn luôn tự tin thấy ớn về sắc đẹp của mình.
Nhưng khi nhìn thấy Vạn Mị, lòng tự tin này đã bị đã kích nặng nề, làm tan nát trái tim nhỏ bé của hắn.
Hắn đã ôm Vô Ưu khóc một ngày, nước mắt nước mũi tèm lem.
Cả bốn người trừ Vạn Mị (tại hắn đang ở trong không gian) đều chịu không nổi.
Sau cùng, Tôn Vạn Ngộ mang cho hắn một con gà sống, kết quả càng làm hắn khóc nhiều hơn.
Bởi hắn đã bị ăn chổi lông gà nên dù cho hồ ly thích ăn gà cỡ nào, khi thấy gà còn lông hắn đều sợ.
Cả ba người Kim Nhân, Khánh Vân đặc biệt là Tôn Vạn Ngộ đều thông cảm cho hắn.
Bởi họ cũng nếm chổi lông gà rồi a.
Tôn Vạn Ngộ lại là người nếm nhiều nhất.
Cuối cùng, Kim Nhân phải mang con gà đi nướng cho hắn ăn, hắn mới chịu nín.
Khánh Vân còn cho hắn thêm một con vịt quay.
Hắn ăn xong, lập tức biến thành hồ ly nhỏ đáng yêu, liếm láp tay chân.
Cả bốn người không khỏi hắc tuyến.
"Cái gì ngọc thụ lâm phong, đệ nhất đẹp trai chứ? Hồ ly mít ướt, đệ nhất nhõng nhẽo thì có."
Vì để lấy lại tự tin của mình, hắn bèn biến thành chú mèo dễ thương nhất đi bên cạnh Vô Ưu.
Không thể thành thiên hạ đệ nhất đẹp trai thì hắn sẽ thành thiên hạ đệ nhất đáng yêu vậy.
Không ai có thể vượt qua sự đáng yêu của hắn.
Cả nhà thấy con mèo trắng mà Vô Ưu mang về không khỏi mắt tỏa sáng.
Chị Linh, em Thành kể cả mẹ đều vuốt vuốt, ôm ôm, nựng nựng, khiến hắn không khỏi tự hào.
Nhưng cha Vô Ưu lại ném cho hắn một câu như trời giáng.
- Nhà có con mèo đuổi chuột cũng đỡ cho chúng phá phách!
Cả ba người đang ẩn thân phụt cười lăn lộn.
Vô Ưu cố gắng nín cười, nhưng vai vẫn run run.
Nén cười thật khó chịu.
Bạch Ngân lại một phen nước mắt tràn lan.
Ô...ô...hắn là hồ ly cao quý mà phải đi đuổi chuột sao? Hắn không chịu đâu.
Nhưng dù không chịu cũng phải chịu, nếu hắn muốn ở bên cạnh Vô Ưu.
Vậy là kể từ hôm đó, ngoài việc cho Vạn Mị ăn, Kim Nhân uống canh, cắn Khánh Vân, Tôn Vạn Ngộ ôm ngủ thì cô còn bị một con hồ ly liếm a liếm, mặt mũi tay chân, chổ nào liếm được hắn đều liếm.
Khiến mỗi buổi sáng cô đều phải vào không gian, nhảy xuống linh thủy tắm rửa cho sạch sẽ.
Mùi hồ ly của hắn nước thường không tẩy được.
Thấm thoát cũng đã hết hè, Vô Ưu cũng bắt đầu đi học lại.
Vạn Mị nói hắn đang muốn thăng cấp nên cần bế quan một thời gian.
Và cũng cho Vô Ưu biết một tin mừng, lần này thăng cấp có thể giúp cô điều khiển được mị lực.
Thật là hay quá đi! Có thể điều khiển được nó thì còn gì bằng.
Cũng tạm thời không cần hàng ngày phải cho hắn ăn nữa rồi.
Ngày khai trường cũng không có gì mới, nhận lớp nhận cô rồi điểm danh.
Năm nay chủ nhiệm là cô Loan, cũng giống kiếp trước.
Phòng học cũng là phòng học mới như kiếp trước luôn.
Bạn học thì cũng cùng lớp một chuyển lên, cũng có thêm vài bạn mới.
Nhưng từ lúc vô lớp cho đến khi ra về, cô có cảm giác có ai đó đang nhìn cô, nhưng lại chẳng thấy ai đáng nghi cả.
Chẳng lẽ cô bị ảo giác sao?
Hôm nay mấy người Kim Nhân cũng không có ẩn thân đi theo cô.
Họ được Vạn Mị cho phép một ngày tám tiếng được vào không gian của cô tu luyện.
Linh khí trong đó rất dày đặc mà, không được tu luyện trong đó thì thật là đáng tiếc.
Có lẽ sẽ có người thắc mắc là, mị lực của Vô Ưu sẽ ảnh hưởng đến người đến gần cô ba bước.
Nhưng sao lúc đi học đụng nhiều người như vậy lại không bị trúng mị lực? Xin nói rằng, trẻ con không có dục vọng và ham muốn như người lớn, nên mị lực của cô chỉ ảnh hưởng rất nhỏ.
Chỉ dừng ở mức các bé sẽ mến cô như một người bạn thân thiết.
Nên Vô Ưu được các bạn học yêu quý là vậy, bé nào cũng thích được ngồi cạnh cô.
Thế thôi!
Còn hôm nay, cô có cảm giác có ánh mắt dõi theo cô là vì đó là Tề Cảnh Tuyên a.
Bây giờ là Trần Cảnh Tuyên.
Bé Cảnh Tuyên lúc trước cũng học cùng lớp một với cô, nhưng nay người vẫn còn nhưng linh hồn đã thay đổi.
Tề Cảnh Tuyên lục trong ký ức Trần Cảnh Tuyên thì biết được, học chung lớp có một bạn rất dễ thương cũng tên Ngọc Vô Ưu.
Hắn không khỏi mừng thầm trong lòng, mong đợi đến ngày khai trường.
Và hắn đã gặp được cô, khuông mặt cô không khác bao nhiêu khi là người lớn, trên người cũng có linh lực dao động.
Hắn khẳng định là cô, nhưng không dám lại gần sợ cô sẽ không nhận ra hắn.
Nên hắn mới nhìn cô mãi không thôi.
Nhưng lúc cô nhìn lại thì hắn sợ hãi vội vã cuối xuống.
Cho đến khi ra về, hắn mới bạo gan đến gần cô.
Vô Ưu thường ngày sẽ chờ chị Linh cùng ra về.
Chị Linh đã lên lớp năm rồi nên nhập học sẽ lâu một chút.
Cô lại băng đá dưới tàng cây bàng ngồi chờ.
Chợt có một tiếng gọi.
- Vô Ưu!
Cô quay lại thì thấy Trần Cảnh Tuyên đang đứng nhìn cô.
Cô ngạc nhiên hỏi.
- Tuyên! Bạn chưa về sao? Có chuyện gì à?
Tề Cảnh Tuyên bậm môi một cái rồi nói.
- Vô Ưu! Ta là Tề Cảnh Tuyên.
Tề vương.
Đại Tề...!
Hắn đã nhìn ra linh hồn nàng không phải là trẻ con.
Vô Ưu trừng to mắt, há hốc mồm, lắp bắp.
- Tề....vương...!Tề...!
Cô vội vã nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy không, thấy không ai chú ý cô thở phào nhẹ nhõm, kéo hắn xuống ngồi cạnh mình nhỏ giọng hỏi.
- Sao lại là ngươi? Sao đến đây được? Còn làm sao nhận ra ta?
Hắn đem mọi chuyện kể tất cả cho cô nghe.
Nghe xong, Vô Ưu chỉ cuối mặt không biết phải nói gì.
Cô không ngờ mị lực lại ảnh hưởng hắn mạnh như vậy.
Nếu như cô không cắn hắn để hắn có thể dễ dàng đến đây, không biết hắn có thể bệnh tương tư mà chết không nhỉ? Cô cũng không dám nghĩ.
Cô thì thầm nói.
- Ngươi cũng biết bên cạnh ta có rất nhiều nam nhân, họ cũng không phải là người.
Ngươi không sợ sao?
Hắn lắc đầu.
- Chỉ cần được gặp nàng, bên cạnh nàng.
Ta điều gì cũng không sợ.
Vô Ưu thở dài.
- Ngươi vốn là một vị vua cao cao tại thượng, hậu cung ba ngàn cần gì phải khổ như vậy chứ? Cùng bọn yêu quái chen chút bên cạnh ta.
Chia sẽ một người như ta? Ta không xứng đáng được như vậy.
- Nàng xứng! Nàng là một bảo vật quý nhất trên đời, dù cho bất kỳ kẻ nào cũng sẽ muốn có được nó.
Vô Ưu nhìn hắn, ánh mắt hắn