Chung Vô Diệm bị chết oan, linh hồn không siêu thoát, phiêu bạc khắp nơi trong trần thế, cũng thấy hết mọi chuyện đã xảy ra.
Nàng cũng cảm ơn Vô Ưu đã giúp nàng báo thù, tạo danh tiếng tốt cho nàng.
Nhờ có Tề vương ngày đêm canh giữ linh cửu, cho người tụng kinh siêu độ cho nàng, mà nàng cảm thấy hôm nay nàng đã có thể siêu thoát.
Dù biết Tề vương đã hại chết nàng nhưng thấy hắn bị trừng phạt như vậy đã quá đủ.
Nếu đã siêu thoát thì còn gì không buông bỏ.
Một làn gió nhẹ thổi qua, Tề vương vui mừng nhìn ra cửa.
Hắn thấy một linh hồn đang bay vào.
Tưởng là Vô Ưu đã về thăm hắn, hắn vui mừng khôn xiết.
Cố sức chạy đến bên nàng nhưng hắn không thể chạm được.
Linh hồn chỉ là sương khói, chỉ có hình ảnh không có thực thể thì làm sao chạm vào được.
Nước mắt hắn chảy dài trên má.
Thều thào nói.
- Vô Ưu! Là lỗi của ta! Là ta vô dụng không bảo vệ được nàng!
Chung Vô Diệm lắc đầu nói với hắn.
- Bệ hạ! Thiếp không phải Ngọc Vô Ưu mà là Chung Vô Diệm.
Hắn ngạc nhiên nói.
- Vô Diệm không phải cũng là Vô Ưu sao?
Chung Vô Diệm giải thích.
- Vô Diệm đã chết khi còn ở trong lãnh cung rồi.
Chết không bao lâu thì Vô Ưu đến nhập vào xác thiếp để tìm đồ vật của nàng ở thế giới này.
Vì mượn thân xác của thiếp nên nàng mới báo thù cho thiếp xem như để cảm ơn.
Nay đồ vật đã tìm thấy nên nàng mới trở về thế giới của mình trả lại thân xác đã chết cho thiếp.
Cũng nhờ vậy mà thiếp mới được an táng cầu siêu giải thoát.
Nay thiếp đã sắp siêu thoát nên mới đến đây nói cho bệ hạ biết sự thật.
Cũng đồng thời thiếp cũng muốn nói, Vô Ưu nàng không hề chết mà chỉ trở về thế giới của mình sống hạnh phúc bên người thân.
Tề vương đồng tử co rút.
- Nàng nói sao? Vô Ưu không chết! Nàng chỉ trở về thế giới của mình.
Nó ở nơi đâu?
Vô Diệm đáp.
- Đó là một thế giới tồn tại song song với thế giới này nhưng văn hóa mọi thứ đều khác hẳn.
Bệ hạ muốn đến được đó thì chỉ có thể tu luyện đến khi có thể mở ra cánh cửa không gian, hoặc là linh hồn có thể luân hồi trong lục đạo tùy cơ duyên mà đến.
Tề vương trở nên thất vọng, như vậy có khác nào như đã chết đâu.
Hắn cũng không thể nào đến đó gặp được nàng.
Nhưng Chung Vô Diệm lại cho hắn một hy vọng.
- Bệ hạ có sức mạnh của nàng trong người thiếp nghĩ sẽ dễ dàng tìm được nàng hơn.
Linh Không đại sư trên núi Linh Sơn đạo hạnh cao siêu không chừng có thể giúp được bệ hạ.
Hắn vui mừng nói.
- Nàng nói thật?
Vô Diệm gật đầu nói.
- Nhưng bệ hạ phải suy nghĩ cho kỹ.
Bên người nàng đều có rất nhiều nam nhân khác đi theo.
Tất cả đều đạo hạnh cao cường gần như sắp trở thành tiên.
Và cũng rất yêu thương nàng không kém bệ hạ là bao.
Ngay cả con hồ ly bắt nàng cũng đã đi theo nàng.
Bệ hạ phải suy nghĩ cho thật kỹ.
Tề vương gật đầu nói.
- Ta biết rồi! Cảm ơn nàng đã đến đây cho ta biết sự thật.
Ta đã hại chết nàng vậy mà nàng còn lấy ân báo oán ta thật cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Ở đây ta xin quỳ xuống dập đầu tạ tội với nàng.
Nếu có kiếp sau ta nguyện báo đáp ân tình này cho nàng.
Nói rồi hắn quỳ xuống dập đầu ba cái với nàng.
Vô Diệm mỉm cười nói.
- Quả kiếp này cũng do nhân kiếp trước mà thành.
Quả kiếp sau cũng do nhân kiếp này mà tạo.
Thiếp không trách ngài, cũng chẳng oán ai.
Vĩnh biệt bệ hạ!
Nói rồi linh hồn nàng cũng từ từ tan biến đi.
Nàng đã thật sự siêu thoát.
Tề vương trở lại triều đình bắt đầu xử lý việc triều chính.
Hắn cũng đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu mới có thể quyết định đi tìm nàng hay không.
Cuối cùng hắn đã quyết định, hắn phải đi tìm nàng.
Dù bên cạnh nàng còn có nhiều nam nhân khác hắn vẫn cứ muốn đến bên nàng.
Chỉ cần gặp lại nàng, thấy nàng vui vẽ hạnh phúc hắn cũng mãn nguyện.
Ai bảo hắn yêu nàng, tình yêu đã ăn sâu vào cốt tủy làm chi.
Vì có khả năng xem hiểu suy nghĩ người khác, nên hắn chỉ cần lướt qua triều thần văn võ bá quan là có thể nhìn ra ai trung ai gian.
Hắn chọn ra một vị trong số các vương gia hoàng thất tài giỏi cùng họ, phong làm nhiếp chính vương giao lại binh quyền.
Hắn định nhường ngôi nhưng vị vương gia đó nhất quyết không chịu.
Ông ta nói sẽ quản lý Đại Tề thật tốt chờ hắn trở về.
Chịu thôi! Ai bảo hắn chọn người tài giỏi chính trực không tham quyền lực làm gì.
Hắn bắt đầu lên đường đến Linh Sơn tìm Linh Không đại sư.
Vượt qua bao nhiêu gian khổ, trèo đèo lội suối cuối cùng cũng tìm đến được.
Linh Không đại sư là người có đạo hạnh cao siêu, tu luyện đã gần đạt đến chính quả nhưng chỉ còn thiếu một kỳ ngộ nữa thôi.
Biết được mục đích Tề Cảnh Tuyên đến đây, ông cũng chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu.
Nhưng cũng đoán ra được nếu hắn đến được bên cạnh Vô Ưu, tuy phải chia sẽ tình cảm nhưng hắn cũng sẽ được lợi không ích.
Dù không thể đoán được Vô Ưu là gì nhưng ông ẩn ẩn cảm nhận được, cô cũng không phải là một người bình thường.
Nhìn thấy hắn cũng có linh căn, bèn nới với hắn nếu muốn đến với thế giới của Vô Ưu thì ông ta cũng có thể giúp nhưng với điều kiện là hắn phải tu luyện ở đây ba năm.
Sau ba năm nếu hắn vẫn còn muốn đi tìm nàng thì ông sẽ đưa đi.
Thật ra, ông đưa hắn đi ngay cũng được nhưng ông muốn hắn tu luyện một thời gian, biết đâu sau khi tu luyện hắn có thể từ bỏ ý định đến thế giới khác tìm nàng.
Gian khổ tu luyện sau ba năm, tu vi của hắn cũng đã rất cao.
Phải nói thật, ông vô cùng khen ngợi tốc độ tu luyện của hắn.
So với yêu quái thì con người tu luyện dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ cần vài năm, tu vi cũng có thể bằng chúng tu mấy trăm năm.
Nhưng ông lại phát hiện là những khả năng đặc biệt của hắn, lại có thể thúc đẩy linh lực trong người hắn tăng lên nhanh chóng.
Hắn tu ba năm nhưng lại bằng người ta tu cả trăm năm.
Ông không khỏi kinh ngạc, hỏi nguyên nhân vì sao hắn có những khả năng đó.
Hắn thành thật nói là do từng bị Vô Ưu cắn, sau đó hôm sau hắn thấy vết cắn chẳng những không còn mà hắn lại có thêm những khả năng thần kỳ đó.
Chỉ cắn thôi mà đã biến một người bình thường thành như vậy.
Nếu như hàng ngày ở bên cạnh thì sẽ thế nào đây.
Ông hỏi lại hắn đã tu luyện ba năm có còn muốn đi tìm nàng nữa không? Hắn vẫn gật đầu quyết tâm muốn đi.
Ba năm, không làm hắn quên được nàng mà ngược lại càng nhung nhớ nhiều hơn.
Cũng may là hắn còn có hi vọng đến bên nàng, nếu như không thì hắn không biết mình có sống nổi qua ba năm không nữa.
(Tg: viết đến đoạn này t/g thật sự thèm có được mị lực như Vô