Khắc Lạc Duy bị thương, ý tưởng này ở thời điểm ngửi được dược hương liền hiện lên trong óc, thốt ra lo lắng cùng thân thiết, lập tức chạy hướng Khắc Lạc Duy, đồ ăn đang bê rơi trên mặt đất, tiếng vang rơi vỡ phát ra, đồ ăn nóng sốt rơi xuống, làm dơ thảm hoa lệ, mùi đồ ăn biến mất trong hương hoa hồng nồng đậm.
Thanh âm đồ rơi vỡ làm cho Khắc Lạc Duy ngẩng đầu, nhìn đến thảm bị dơ, Khắc Lạc Duy nhíu mày, y thích sạch sẽ. Mà lúc này Ma vương đã muốn ngồi ở bên người Khắc Lạc Duy, hai tay đặt tại trên vai Khắc Lạc Duy, từ trên xuống dưới đánh giá.
Hắn chỉ đi ra ngoài một hồi, Khắc Lạc Duy như thế nào sẽ bị thương? Ma vương bởi vì nhất thời kinh hoảng mà bộ não không kịp chuyển động, chỉ chốc lát liền tỉnh ngộ lại, trên đời này có ai có thể thương tổn đến Khắc Lạc Duy. Hơn nữa hắn cũng không có ngửi được mùi máu tươi. Như vậy sao Khắc Lạc Duy dùng dược?
Ma vương nhìn nhìn lại, còn muốn suy nghĩ, □ (?) trên thân, Ma vương nhớ rõ mới vừa rồi còn có rất nhiều hôn ngân xanh tím, đó đều là dấu vết chính mình lưu lại, mà hiện tại, trên thân thể trắng nõn kia cơ hồ nhìn không tới. Liên tưởng dược trên tay Khắc Lạc Duy, tác dụng của nó, Ma vương đã muốn đoán được. Mà tác dụng này làm cho Ma vương có cảm giác bi thương, Khắc Lạc Duy chán ghét hành động của mình, thậm chí ngay cả dấu vết đều tiêu trừ.
Lo lắng biến thành mất mát cùng khổ sở, miệng khô khốc nói, "Khắc Lạc Duy, ta không có hy vọng xa vời ngươi hiện tại yêu ta, nhưng cũng không cần tàn nhẫn như vậy được không, nếu ngươi chán ghét đụng chạm của ta, ngươi có thể nói cho ta biết, ta có thể nhẫn nại, không cần như vậy, ở thời điểm ta đạt được một chút hy vọng tàn khốc đả kích ta." Hai tay đặt tại trên vai Khắc Lạc Duy, cuối cùng nói ra lời mang theo khẩn cầu.
"Ngươi đang nói cái gì?" Khắc Lạc Duy không rõ ý tứ Ma vương nói, y làm cái gì sao?
"Nếu ngươi không phải chán ghét đụng chạm của ta, vì sao phải tiêu trừ những dấu vết này?" Ma vương bi thương chất vấn. Dấu vết trên người Khắc Lạc Duy, là hắn lưu lại, là căn cứ chính xác xác minh hắn đụng chạm qua khối thân thể này, Khắc Lạc Duy tiêu trừ chúng nó, không phải là không thích sao? Nói cách khác, Khắc Lạc Duy chán ghét hắn đụng chạm, nghĩ như vậy, Ma vương liền nhịn không được bi thương. Sau khi hưởng qua tốt đẹp của Khắc Lạc Duy, lại bị thông báo tàn nhẫn như vậy cho biết thái độ chán ghét của Khắc Lạc Duy đối việc này, chênh lệch thật lớn như thế nào không khiến Ma vương bi ai.
"Tiêu trừ những dấu vết này liên quan chuyện gì đến ngươi?" Khắc Lạc Duy nhíu mày, y như thế nào cảm thấy y cùng Ma vương có chút câu thông không được.
"Vậy vì cái gì muốn tiêu trừ chúng nó?" Ma vương hỏi.
"Khiêm không thích trên người chúng ta có dấu vết." Khắc Lạc Duy trả lời như thế.
Ma vương bi thương một chút, "Chuyện này liên quan gì đến Thượng Quan Khiêm?" Chuyện của hắn cùng Khắc Lạc Duy như thế nào sẽ xả đến Thượng Quan Khiêm. Ma vương cũng bắt đầu ý thức được hắn cùng Khắc Lạc Duy câu thông có vấn đề.
"Khiêm không thích trên người chúng ta có dấu vết gì, nếu không sẽ thật sinh khí." Mà kết quả tức giận, chính là dùng dược thủy siêu khó uống quán bọn họ, nghĩ đến hương vị kia, sắc mặt Khắc Lạc Duy liền biến khó coi, tuyệt đối không cần nếm thử. Cho dù Đế có thể mặt không đổi sắc uống xong, cho dù Cảnh sẽ ngoan ngoãn uống xong, nhưng bọn họ vô luận như thế nào cũng không sẽ thích cái thứ kia, chỉ cần là người bình thường sẽ không sẽ thích. Mà Vô Xá thật bình thường.
Ma vương trầm mặc.
"Ngươi sẽ tiêu trừ những dấu vết này là vì Thượng Quan Khiêm không thích?" Ma vương hỏi.
"Đúng." Khắc Lạc Duy trả lời.
"Không phải bởi vì chán ghét đụng chạm của ta?" Ma vương tiếp tục hỏi.
"Không phải." Khắc Lạc Duy khẳng định.
Ma vương lại trầm mặc, sau đó đầu dừng ở trên vai Khắc Lạc Duy, "Không cần làm ta sợ, Khắc Lạc Duy, ta chịu không nổi kinh hách như vậy." Chính là Khắc Lạc Duy sẽ chán ghét, khiến cho tim mình đều nhanh đình chỉ nhảy lên.
Khắc Lạc Duy cũng hiểu được Ma vương nghĩ cái gì. "Là ngươi chính mình nghĩ loạn." Khắc Lạc Duy trả lời lại một cách mỉa mai, là Ma vương tự cho là đúng thôi.
Ma vương không hề so đo ở chuyện này. "Khắc Lạc Duy, không cần tiêu trừ, đem những dấu vết này lưu lại được không?" Ma vương trưng cầu. Trong lòng có ghen tị, bất quá là vì Thượng Quan Khiêm không thích, Khắc Lạc Duy sẽ đem dấu vết trên người xóa, có thể thấy được đồng bạn ở trong lòng Khắc Lạc Duy so với chính mình nặng hơn rất nhiều, như thế nào có thể không ghen tị. Khi nào thì, Khắc Lạc Duy sẽ bởi vì hắn không thích mà làm như vậy đâu.
"Không được." Khắc Lạc Duy kiên quyết từ bỏ đề nghị của Ma vương.
"Vì cái gì?" Ma vương ngẩng đầu, nhìn Khắc Lạc Duy, vẻ mặt bất mãn. Cho dù biết so không được với đồng bạn này, Ma vương cũng vẫn sẽ bất mãn.
"Hậu quả Khiêm tức giận thật nghiêm trọng," Khắc Lạc Duy run lên, nhớ tới hương vị đáng sợ kia, "Thời điểm chiến đấu bị thương hoàn hảo, đó thật bình thường, Khiêm sẽ cẩn thận trị thương cho chúng ta, nhưng nếu vết thương này là vì nhân tố khác tạo thành, cho dù là một ứ thanh nhỏ, Khiêm cũng sẽ rất sinh khí, sau đó chính là ngao ra cái loại dược thực đáng sợ này. Mỗi lần chỉ cần ngửi thấy hương vị ta đã nghĩ trốn, nhưng Đế cùng Cảnh hai người bọn họ đều đè ta lại, để cho Khiêm đổ dược, ngửi thấy liền khó chịu, càng đừng nói uống." Vẻ mặt Khắc Lạc Duy nghĩ mà sợ, ghét bỏ, nhưng trong ánh mắt khó nén đối đồng bạn tin cậy, cùng phân ràng buộc không thể chia nhỏ kia.
Ma vương không thể nói cái gì nữa, hắn như thế nào quên, trên khối thân thể này của Khắc Lạc Duy từng mình đầy thương tích, hắn như thế nào sẽ không hiểu Thượng Quan Khiêm cái loại nhìn đến vết thương đau đớn trên người đồng bạn này, chỉ cần nghĩ đến trên người Khắc Lạc Duy từng có vết thương, hắn liền đau đến không thể hô hấp, không dám còn muốn, mà Khiêm lại chính mắt thấy vô số vết thương trên người đồng bạn kia, trong đó có bao nhiêu là trí mạng, Thượng Quan Khiêm toàn bộ chính mắt chứng kiến qua. Cường hãn y thuật cùng chế dược thủy vì như vậy mà luyện thành, vì không muốn thấy được dấu vết trên người đồng bạn, hy vọng bọn họ đều hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Tâm tình như vậy, Ma vương như thế nào sẽ không hiểu, Thượng Quan Khiêm là vì đồng bạn ràng buộc trong lúc đó, mà hắn