Rất gần. Nơi này cách thủ đô Tinh Linh vương quốc mục đích của bọn họ đã rất gần, một hồi nữa là có thể đến nơi, đêm nay cũng không phải ăn ngủ dã ngoại.
Tại trong đội ngũ này, bên trong một chiếc xe ngựa bắt mắt màu trắng, một nam tử trẻ tuổi hoa mỹ bỏ qua tầm mắt chuyên chú của nam nhân tà mị đối diện, xe ngựa vững vàng làm cho bên trong không có nửa điểm cảm giác xóc nảy, nam tử hoa mỹ cầm chắc sách, thảnh thơi đọc.
Đối với tầm mắt của Ma vương, Khắc Lạc Duy không thèm để ý, cũng không kinh ngạc, ngay từ đầu vốn không có tỏ vẻ đặc biệt gì, dọc theo đường đi này, đã có rất nhiều biến hóa.
Ma vương nhìn chăm chú chính là một trong số đó, Doro nhiệt tâm giúp, tuy rằng nhiều thời điểm chỉ làm gia tăng lượng công việc của Brad, Thain cùng Thần tộc tên An Tô Á kia vì chuyện ngân hàng tại thời điểm Brad đến gần chính mình mà cùng Brad đàm luận vấn đề.
Còn có, Lai Ngang • La Lam thời điểm mình đưa lưng về phía hắn, tổng có thể cảm giác được tầm mắt chăm chú của hắn, nhưng khi chính mình vừa quay đầu lại, hắn liền tránh đi, trên mặt là áy náy cùng nan kham, còn có khó hiểu. Phản bội Địch Á • La Lam lâu như thế, cũng vẫn chưa từng xuất hiện biểu tình như vậy, sẽ không phải hiện tại mới bắt đầu thấy áy náy đi, Khắc Lạc Duy không có hứng thú biết.
Hết thảy biến hóa y xem ở trong mắt, cũng không miệt mài theo đuổi, bởi vì không thèm để ý, bọn họ có thay đổi như thế nào cũng không là gì cả.
"Khắc Lạc Duy." Ma vương lên tiếng.
Khắc Lạc Duy ngẩng đầu, không có mở miệng, bất quá rõ ràng đang hỏi Ma vương có chuyện gì.
"Ngươi có yêu ai sao?" Ma vương hỏi ra vấn đề của hắn.
Khắc Lạc Duy nhìn Ma vương nở nụ cười, "Yêu sao?" Hai tay Khắc Lạc Duy hợp lại, quyển sách trên tay phát ra một tiếng phịch. "Ta không nghĩ ngươi sẽ hỏi dạng vấn đề này." Y nghĩ đến vị Ma vương hẳn là không tin yêu, không có yêu, lãnh khốc vô tình trong đôi mắt hồng sắc kia không thể gạt được y.
"Có chút tò mò mà thôi, ngươi đến tuổi này hẳn là từng động tâm đi." Ma vương cười nói, nhưng nghĩ đến Khắc Lạc Duy từng có đối tượng động tâm, Ma vương có một cỗ xúc động bạo ngược muốn giết người, bất quá bị lực tự chủ siêu cường đè nén xuống.
"Không có." Khắc Lạc Duy khẳng định trả lời. "Bất luận trước đây, hay hiện tại, cho dù là tương lai, ta cũng sẽ không vì ai động tâm, lại càng không yêu ai."
"Ta không tin." Ma vương cười phủ quyết, không cần ngắt lời a, Khắc Lạc Duy ta sẽ khiến ngươi yêu ta, tương lai của ngươi là thuộc về ta.
"Ta cũng rất kỳ quái, chẳng lẽ Y Tư Đặc La ngươi tin loại yêu thương này nọ?" Khắc Lạc Duy khó được nhắc tới có vài phần hứng thú.
"Ta tin," Ma vương trả lời thật khẳng định, bởi vì ta đã yêu ngươi. "Ngươi không tin?" Ma vương trái lại hỏi.
"Không, ta tin yêu tồn tại." Khắc Lạc Duy trả lời, "Nhưng, ta không tin cái gọi là yêu."
Ma vương nhíu mày, "Vì cái gì?" Quyết đoán phủ định yêu như thế, là chịu qua thương tổn, hay là...
"Bởi vì không tin tình cảm của con người." Đối với Ma vương hỏi, Khắc Lạc Duy thản nhiên trả lời, không phải chuyện gì khó khăn, "Tình cảm con người rất phức tạp, rất nhiều biến hóa, hôm nay nói yêu, chết đi sống lại, ngay mai chính là hận, không chết không ngừng. Cái gọi là yêu, cũng bất quá là nhất thời không khống chế được, là thất thường trong nháy mắt."
"Ngươi rất cực đoan." Ma vương không ủng hộ cách nói của Khắc Lạc Duy, tình cảm hắn đối Khắc Lạc Duy không phải như thế, đó là thứ càng thêm thâm trầm, nó tuyệt đối không phải như Khắc Lạc Duy nói, Ma vương muốn sửa ý tưởng của Khắc Lạc Duy.
"Người không thể tin." Khắc Lạc Duy nói ngắn gọn, ngữ khí đạm mạc, nhưng khiến người ta không thể nghi ngờ.
"Là vì Lai Ngang • La Lam cho nên người không tin người sao?" Vấn đề này làm hiện lên ý tưởng đó, cho nên bây giờ hỏi ra. Nhân loại kia cuối cùng tổn thương ngươi sâu đậm, ở trong lòng ngươi lại rất trọng yếu, Khắc Lạc Duy, chỉ cần người trả lời phải, ta sẽ lập tức đi giết hắn, bởi vì ta không thể chịu đựng được tồn tại của hắn, người từng có dấu vết trong lòng ngươi ta sao có thể buông tha, nhưng hiện tại vẫn ảnh hưởng đến ngươi như cũ, người đặc biệt mang đến ảnh hưởng như vậy, không nên tồn tại. Người có thể ảnh hưởng ngươi, chỉ có một mình ta là được.
"Ta thừa nhận, Lai Ngang • La Lam phản bội làm cho ta mất đi tín nhiệm với hữu tình, nhưng ta không tin người hắn cũng không phải nguyên nhân." Cho dù với Địch Á • La Lam mà nói, Lai Ngang • La Lam cũng không trọng yếu đến trình độ kia, vì hắn mà phủ định con người.
"Như vậy, là nguyên nhân gì?" Không phải hắn, đó là vì sao.
"Bởi vì bản thân con người." Khắc Lạc Duy biết Ma vương sẽ minh bạch.
Ma vương quả thật hiểu được, nhưng " Ngươi vì sao nhìn rõ ràng như vậy." Như vậy không đau xót sao? Khắc Lạc Duy ngươi không biết nghĩ như vậy ngươi sẽ rất tịch mịch sao, tịch mịch làm cho lòng ta đau, muốn ôm chặt ngươi, an ủi ngươi.
"Tự nhiên thấy rõ." Thời gian sống của y so với Ma vương còn lâu hơn, đi qua đủ loại thế giới, hệ thống lực lượng không đồng dạng như vậy, ngôn ngữ không đồng dạng như vậy, chủng tộc không đồng dạng như vậy, hoàn cảnh cuộc sống không đồng dạng như vậy, nhưng đồng dạng là con người, là lòng người phức tạp mà hay thay đổi.
"Ngươi có thể tin ta." Ma vương nói như vậy, chân thành nhìn Khắc Lạc Duy, lần trước nói ra là bản năng xúc động, lúc này đây nói ra là vì ý trí của mình, đồng dạng muốn được người này tín nhiệm.
Lần trước Ma vương cũng nói ra lời đồng dạng, Khắc Lạc Duy không trả lời, lúc này đáp án của y là "Trừ bỏ đồng bạn, ta ai cũng không tin." Khắc Lạc Duy tàn khốc đáp lại Ma vương.
Lại là điều này, lại là bọn họ, trừ bỏ bọn họ vốn không có hắn sao? Chính mình nghe qua vài lần, đáp án này thật sự làm cho hắn phi thường mất hứng, muốn phá hủy tất cả, "Bọn họ trọng yếu như vậy?" Hiện tại đố kỵ trong lòng Ma vương bốc lên, bởi vì