Cô hít sâu một hơi, cuối cùng đành nói: “Em nghe được chuyện của nhà họ Sầm biết anh gặp từ ông Tường nên em muốn giúp anh tìm chứng cứ, lại sợ bị phát hiện không dám lộ mặt, tránh đánh rắn động cỏ.”
“Thật như thế sao?” Sầm Cảnh Đình không tin lời cô nói, vẫn nhìn chăm chăm vào cô.
Dương Ái Vân có thể bình tĩnh trước người khác khi nói dối nhưng khó lòng bình tĩnh với người mình yêu, hơn nữa ánh mắt kia còn vô cùng nóng bỏng khiến cô chẳng thể ngó lơ.
Dương Ái Vân hơi tránh né nói: “Đúng là như thế, hai hôm trước anh có nhận được một bản tài liệu đó là do em gửi đến cho anh.”
“Em? Làm sao em có được bản ghi âm cùng những tài liệu đó?” Sầm Cảnh Đình hỏi, trong lòng có chút căng thẳng.
Tài liệu thì không nói nhưng bản ghi âm chắc chắn không thể dễ lấy như vậy, rốt cuộc cô đã làm gì?
“Em đã bí mật vào biệt thự của ông ta, có gặp qua mẹ anh.” Dương Ái Vân ngập ngừng bảo, lại quan sát sắc mặt của anh.
Sầm Cảnh Đình mặt mày tái mét nhìn cô: “Dương Ái Vân, ai cho em làm vậy?”
“Em chỉ muốn giúp anh một chút thôi.”
“Ai cần em làm chuyện nguy hiểm như vậy?” Sầm Cảnh Đình quát lên một tiếng.
Dương Ái Vân hơi giật mình mà thằng bé trong lòng cô cũng rụt người lại, nhìn anh nói: “Ba đừng quát mẹ.”
Sầm Cảnh Đình cũng ý thức được mình hơi lớn tiếng, áy náy bảo: “Anh xin lỗi em, ba xin lỗi con.”
“Đình, em biết việc mình làm là nguy hiểm nhưng em vô cùng cẩn thận không để ai phát hiện, anh xem, không phải bây giờ em vẫn bình yên vô sự sao?” Dương Ái Vân nhìn anh nhỏ nhẹ nói.
Sầm Cảnh Đình vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện nguy hiểm như vậy, sắc mặt vẫn không tốt hơn.
“Đình, anh giận sao?” Giọng nói của cô có chút nỉ non.
Nghe giọng cô trái tim anh có chút tê tái, run rẩy.
Ông Sầm nãy giờ ngồi nghe cuối cùng không nhịn được ho khan một tiếng: “Được rồi Cảnh Đình, vợ cháu cũng chỉ muốn giúp cháu chút thôi, con bé bình an rồi thì cháu phải mừng chứ, đừng căng thẳng như thế, cháu khiến nó sợ rồi kìa.”
Sầm Cảnh Đình cũng biết mình lo lắng đến hoảng, anh không nhịn được kéo cô vào lòng nói: “Anh biết em lo nghĩ cho anh, nhưng mà lần sau đừng làm như thế nữa, anh rất sợ, biết không?”
“Em biết, em cũng xin lỗi anh.” Dương Ái Vân khẽ nhắm mắt, cuối cùng cô đã không thể nói ra tình trạng của mình.
Lúc này để phá tan bầu không khí nặng nề thì giọng nói của Sầm Tuệ Nhi vang lên: “Ông nội, mọi người đồ ăn đến rồi đây ạ.”
“Ừm, được rồi, chúng ta ăn sáng trước đi, người lớn không sao nhưng Nguyên Khải cũng cần được ăn uống đầy đủ.” Ông Sầm gật gù, thở nhẹ một hơi.
Sầm Cảnh Đình cũng buông lỏng cô ra, cả nhà mấy người lại ngồi quây quần trên một chiếc bàn ăn uống vui vẻ.
Nhóc Nguyên Khải muốn mẹ đút nên suốt bữa ăn cứ làm nũng với Dương Ái Vân.
Cô không ăn được bao nhiêu khiến Sầm Cảnh Đình hơi sót trong lòng.
Vậy là trên bàn ăn lại diễn ra cảnh tượng có một không hai.
Dương Ái Vân đút cho bé con, Sầm Cảnh Đình lại đút cho cô.
Ông Sầm và Sầm Tuệ Nhi coi như không nhìn thấy lặng lẽ ăn cơm của mình.
Sau bữa ánh sáng Sầm Cảnh Đình đưa Dương Ái Vân cùng Nguyên Khải về nhà họ Sầm.
Vừa vặn hôm nay là chủ nhật anh không phải đi làm có toàn bộ thời gian bên cạnh cô.
Tuy nhiên không chỉ có mình anh muốn thân mật với Dương Ái Vân mà đứa nhóc con Nguyên Khải cũng không ngoại lệ.
Vậy là về tới nhà ba người liền ra sân vườn biệt thự phía đông ngồi dưới tán cây phượng.
Mùa hè sắp tới chồi hoa mọc lên từng chùm, từng chùm một như muốn bung hoa đón ánh nắng chói chang.
Trong lúc nhóc Nguyên Khải lon ton đi hái hoa bên kia Dương Ái Vân lại nhìn gốc phượng cùng cây đàn năm nào mình từng dạy anh đánh, bất chợt bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về.
Cô từng bước đi đến cây đàn không biết đã hư từ bao giờ lướt nhẹ qua vài phím bồi hồi nói: “Thời gian trôi qua mau thật mới đó đã bốn mùa hè rồi, con trai cũng đã lớn.
Lúc đó em không nghĩ sẽ cùng anh viết ra một câu chuyện tình yêu