Chưa đến mười giây Dương Ái Vân nở nụ cười bảo: “Chào em, chị là Ái Vân, vợ của Đình, rất vui được gặp em, cũng xin cảm ơn em đã cứu chồng chị, ân huệ này gia đình chị nhất định sẽ báo đáp em đàng hoàng.”
“Em cứu anh Cảnh Đình không phải cứu chị, không cần chị trả ân huệ này.” Thiên Thanh nhìn cô dõng dạc bảo.
Dương Ái Vân vẫn giữ nụ cười nói: “Em gái chưa nghe câu vợ chồng nhất thể sao? Chị với Đình tuy hai mà một, chuyện của anh ấy cũng là chuyện của chị, ân nhân của anh ấy cũng vậy. Cho nên ân tình này chị cùng anh ấy cùng trả không có gì quá đáng.”
“Đúng vậy, Thiên Thanh, tuy cô cứu tôi cùng ông nội tôi nhưng không có nghĩa cô muốn gì cũng được, ngoài giới hạn của tôi ra những gì cô muốn tôi đều có thể đáp ứng, vì thế không cần ở trước mặt vợ tôi nói những lời thừa thãi, không cần thiết, cô hiểu chứ?” Sầm Cảnh Đình cũng có cơ hội lên tiếng chặn ngang lời nói tiếp theo của Thiên Thanh.
Cô gái đứng đó nhìn anh, ánh mắt đượm buồn không nói thành lời. Hai tay nắm lại rồi thả ra không biết phải làm sao đối diện với hai người trước mắt.
Dương Ái Vân quan sát rất kỹ biểu hiện của Thiên Thanh lại lên tiếng: “Em gái rất thích chồng chị sao?”
Cả Thiên Thanh lẫn Sầm Cảnh Đình không nghĩ cô lại hỏi trực tiếp như vậy. Nhất thời Thiên Thanh không biết phải trả lời làm sao. Dù sao cô cũng là một cô gái mới biết yêu, còn có chút e dè, ngại ngùng.
Sầm Cảnh Đình lại không muốn dây dưa quá nhiều nên nói: “Ái Vân, em đừng bận tâm chuyện này, chúng ta đi thôi.”
Dứt lời anh nhanh chong nắm tay cô lướt qua người Thiên Thanh, vừa vặn Nguyên Khải cũng ôm theo một bó hoa chạy đến hớn hở nói: “Mẹ, mẹ ơi, Nguyên Khải tặng hoa cho mẹ này.”
“Hoa đẹp quá, Nguyên Khải của mẹ đúng là một cậu bé tinh tế mà, lát nữa mẹ phải thưởng cho con mới được.” Dương Ái Vân nhận bó hoa từ con trai lại xoa đầu nó một cái.
Thằng bé vô cùng thích ý nói: “Con yêu mẹ nhiều lắm.”
“Ừm, mẹ cũng yêu con.” Dương Ái Vân hôn lên má thằng bé một cái.
Bất thình lình một giọng nói không vui vang lên: “Còn ba thì sao?”
“Con ghét ba.” Thằng bé dường như vẫn còn chưa nguôi giận.
“Thằng nhóc này, có mẹ thì quên ba à.”
Thiên Thanh vẫn đứng yên một chỗ nhìn thấy cảnh tượng ba người vui vẻ lòng cô dâng trào những bọt sóng nhấp nhô, có chút ghen tị cũng có chút chạnh lòng.
“Dương Ái Vân đã quay lại cô càng không có cơ hội rồi, từ bỏ đi.” Một giọng nói bất chợt vang lên bên tai, Thiên Thanh nhìn qua không ai khác lại là Lý Tuấn Phong.
“Thế thì sao? Liên quan gì đến anh.” Thiên Thanh xoay người muốn bỏ đi thì Lý Tuấn Phong lại lên tiếng: “Hãy tìm hạnh phúc chân chính cho mình, đứng sau cuộc tình của người khác không có gì tốt đẹp đâu.”
Thiên Thanh dường như không nhịn được lại quay đầu trừng mắt với hắn: “Lý Tuấn Phong, sao anh nhiều chuyện vậy, tôi có thế nào cũng không cần anh phải quản.”
“Tôi chẳng rảnh quản cô, chẳng qua là Cảnh Đình kêu tôi canh chừng cô nên tôi mới nhiều lời vài câu, nếu cô không muốn nghe tôi sẽ không nói, có điều đừng làm chuyện dại dột.” Lý Tuấn Phong nói xong điều cần nói thì theo hướng biệt thự phía đông mà đi.
Thiên Thanh nghe những lời của Lý Tuấn Phong có chút khó chịu nhưng nhiều hơn là khổ sở, cô nên buông sao?
Thư phòng.
Sầm Cảnh Đình vừa về phòng thì Lý Tuấn Phong đuổi tới, anh đành phải lưu luyến rời khỏi vợ con đi đến thư phòng bên này, sắc mặt nhìn người đối diện không mấy tốt đẹp, còn có chút khó coi.
Lý Tuấn Phong bị nhìn bằng ánh mắt này quẹt mũi nói: “Cậu có cần nhìn tôi bằng ánh mắt chết người đó không, tôi vừa mới đến thôi mà.”
Vừa đến hay đến lâu cũng là không đúng lúc.
Sầm Cảnh Đình nhàn nhạt nói: “Tốt nhất là chuyện gấp nếu không cậu có thể cút đi rồi.”
“Chậc, yên tâm, là chuyện gấp.” Lý Tuấn Phong ngồi đối diện tặc lưỡi nhưng chưa vào ngay chủ đề mà hỏi: “Vợ của cậu làm sao có thể trở lại, rõ ràng chúng ta đã xới tung cả khu núi Sương Mù rồi cơ mà, thần tiên nào đã cứu vợ cậu thế?”
“Cô