Từ ngày hôm đó, Tiêu Hàn không nhắc gì đến đứa bé trong bụng Ôn Nguyện.
Cứ ngỡ cho nó vào lãng quên.
Nhưng thật ra không phải như vậy, anh vẫn luôn âm thầm cho một lượng nhỏ thuốc phá thai vào trong canh đưa đến cho cô.
Ngày ngày tháng tháng khiến cho Ôn Nguyện ngày càng trở nên suy nhược.
Anh khi ấy vô cùng lo lắng cho sức khoẻ của vợ mình.
Không đêm nào ngủ yên giấc, tuy trong lòng có chút xót thương cho đứa bé.
Chỉ có điều, Tiêu Hàn thà rằng mang danh giết con.
Còn hơn tận mắt nhìn thấy sinh mệnh của người mình yêu dần dần bị rút cạn.
Chuyện sau đó đã bị Ôn Nguyện vô tình phát hiện, cô suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định cuối cùng trong đời mình.
"Tiêu Hàn, em đi đây."
"Tiêu Hàn, hứa với em...!Dù cho em có vì đứa mà chết.
Anh cũng đừng đổ hết tội lỗi lên đầu con của chúng ta."
Ôn Nguyện không nhẫn tâm để Tiêu Hàn phải gánh trên vai tội danh giết con.
Càng không đủ kiên quyết để khướt từ tình yêu đó của anh.
Mí mắt chớm lệ, từng đầu ngón tay hữu lực vuốt ve mái tóc đen tuyền mềm mại nọ.
Đau, đau lắm, ngay thời khắc này lồng ngực của Ôn Nguyện như bị thứ gì đó cấu xé không buông.
Cô mệt mỏi nhắm nghiền mắt.
Không cam tâm mà quay lưng rời đi.
Ôn Nguyện buổi sáng đã cho vào trà mà Tiêu Hàn thường ngày hay uống trước khi đi làm một chút thuốc mê.
Chỉ cần anh uống vào liền bị choáng váng ngay.
Cô nhờ người đưa anh quay trở về phòng, trên dưới Tiêu Phủ khi ấy cứ nghĩ ông chủ đột nhiên phát sốt nên mới không đủ sức đi lại.
Nhưng lại không thể ngờ được chuyện mà Ôn Nguyện sẽ làm.
Bởi vì, cô bản tính vô cùng thiện lương.
Chưa từng làm tổn hại đến bất kỳ ai, trên dưới trong phủ người nào cùng tin tưởng và xem trọng lời nói của cô.
Đi rồi.
Ôn Nguyện bỏ đi rồi.
Tiêu Hàn sau khi tỉnh dậy nhìn thấy đơn ly hôn được cô ký sẵn cùng chiếc nhẫn cưới được đặt ngay ngắn trên đầu giường.
Anh cũng đã hiểu được, ánh mắt ngờ nghệch di chuyển lên khung ảnh cưới treo trên giữa tường.
Khuôn mặt xinh đẹp đang nở nụ cười hạnh phúc kia.
Giờ đây đã không còn ở bên cạnh anh, anh đã không thể nào nhìn thấy được nụ cười đó nữa rồi.
Tiêu Thống Đốc hôm đó như biến thành một người khác, anh huy động toàn bộ lực lượng lục quên trên dưới Long Thành.
Hệt như muốn đào sâu 3 tấc đất...
"Ôn Nguyện, Ôn Nguyện...!Em quay trở về, anh lệnh cho em...!Quay trở về đây."
Tiêu Hàn ngã khụy trên nền đất lạnh lẽo, biệt thự xa hoa trống rỗng nồng nặc mùi rượu.
Đồ đạc vỡ vụn nằm khắp nơi.
Đã 3 tháng, Ôn Nguyện đã rời đi 3 tháng.
Ban đầu anh vẫn còn mang dáng vẻ giống con người bình thường, vẫn ăn uống, vẫn làm việc.
Nhưng cho đến ngày thứ 3 đã trở thành một kẻ sống không thể thiếu rượu.
Ngay cả mẹ mình anh cũng chẳng thèm đoái hoài đến.
Trên dưới Long Thành như biến thành một mớ hỗn loạn, cấp trên phải cử người đến ngăn cản sự điên cuồng kia của anh.
Tất cả người làm trên