"Tiểu Nguyện, đừng sinh đứa bé ra."
"Tiểu Nguyện...!Xem như anh cầu xin em, đừng sinh đứa bé.
Anh có thể không có con, nhà họ Tiêu có thể không có người thừa kế."
"Nhưng anh, anh không thể sống thiếu em."
Tiêu Hàn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt gầy gò ốm yếu nọ.
Bàn tay vô thức siết chặt lấy giấy xét nghiệm ban nãy vừa nhận được từ bệnh viện.
Ông trời đúng thật biết cách trêu chọc anh và vợ mình.
Cả hai ao ước có một đứa con, ao ước có một gia đình hoàn chỉnh.
Tiếc rằng, Ôn Nguyện từ nhỏ tim đã không được khoẻ mạnh.
Chỉ miễn cưỡng sống qua ngày, huống chi là việc nguy hiểm như sinh con đẻ cái.
Tiêu Hàn và vợ mình Ôn Nguyện đã quen biết nhau từ rất lâu về trước.
Với tính cách dịu dàng ấm áp của mình.
Cô đã dễ dàng chinh phục trái tim của Tiêu Thống Đốc danh tiếng lẫy lừng khắp Long Thành.
Vì thân phận thấp kém của Ôn Nguyện nên anh không có cách nào đường đường chính chính dùng kiệu 8 người khiêng rước cô vào Tiêu phủ.
Tuy danh không chính, ngôn không thuận ngồi vào vị trí Nhị Phu Nhân của Tiêu Phủ.
Nhưng hết thảy yêu thương sủng nịch Tiêu Hàn đều giành hết cho cô.
Có Tiêu Nhị Phu Nhân, nhưng không hề có Tiêu Đại Phu Nhân.
Anh làm tròn lễ hiếu không để gia tộc mất mặt.
Cũng làm tròn chữ tình mà bản thân giành cho ái nhân trong lòng.
"Tiêu Hàn, em không thể."
"Chúng ta chờ đợi sự xuất hiện của đứa bé này đã rất lâu rồi.
Em không muốn, đã đến tay lại vụt mất."
"Càng không đủ nhẫn tâm để chính tay sát hại cốt nhục của mình."
Tiểu Nguyện khẽ mỉm cười, đôi bàn tay trắng nõn mềm mại cứ thế đưa đến dịu dàng xoa nhẹ lên trán của đối phương.
Đôi mắt đen huyền cứ thể tràn ngập yêu thương vô bờ bến giành cho sinh mệnh nhỏ bé đang dần hình thành trong bụng.
Là hy vọng.
Là niềm tin.
Cũng là món quà mà ông trời giành cho cô và Tiêu Hàn.
Váy trắng tinh khiết trong trẻo trên người cứ thế phất phơ trong gió.
Thân thể đơn bạc gồng gánh trên vai hết thảy ủy khuất cùng đau thương.
Ôn Nguyện từ nhỏ đã bị phụ mẫu vứt bỏ, sau này lưu lạc đầu đường xó chợ.
Không có người thân, không có người thương.
Đêm rét ngoài trời rơi xuống những trận tiết nặng hạt.
Cô cứ thế chân trần dẫm lên, lạnh đến run cả người.
Từ trên xuống dưới chẳng có thứ gì ủ ấm bản thân.
Mặc cho thân thể có trở nên lạnh cóng, vòng tay của cô vẫn ôm chặt lấy chú chó nhỏ không buông.
Dùng áo khoát duy nhất trên người bao bọc xung quanh nó.
Đây là do Ôn Nguyện quá ngốc hay là quá tốt bụng.
Không trách được cô, chỉ mới 8 tuổi đã không còn ai chăm sóc.
Ôn Nguyện nhìn thấy hình bóng của bản thân bên trong chú chó nhỏ kia.
Cô không muốn bản thân đó của cô phải chịu phải những nỗi đau mà bản thân cô trong quá khứ từng nếm trãi qua.
Khi đó, Tiêu Hàn vừa tròn 20 tuổi.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương ấy cùng với một tâm hồn trong sáng tốt bụng.
Anh đã đưa cô trở về nuôi dưỡng như em gái, nhưng loại tình cảm ấy ngày càng nảy sinh nhiều