Không cam tâm thì sao?
Không tình thì đã sao?
Tiêu Hoài Nam vẫn là đè con gái nhà người ta lên giường.
Ngay cả chính hắn cũng tự ý thức được bản thân không bằng một tên cầm thú.
Nhân danh bị hạ thuốc mà thừa nước đục thả câu.
Chiếm tiện nghi của đối phương.
Nhưng đợi hắn tính đến bước tiếp theo mới phát hiện ra.
Bản thân hắn không mang theo áo mưa trên người.
Nếu như cứ thế cho vào bên trong chẳng phải sẽ để lại hậu hoạn cho sau này sao...
"Mẹ nó."
Hoài Nam không cam tâm rút tay trở về, sau đó nhanh chóng lao vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.
Lại vô ý phát hiện món đồ chơi của ai đó để quên ở đây.
Trong khi tâm trí đang bị thuốc làm phân tâm, hắn cũng không rảnh giành thời gian để suy nghĩ thêm gì nữa.
Chợt nhận ra, nếu như dùng còng số 8 đó trói buộc bản thân lại.
Thì hắn có thể giữ mình trong sạch được rồi, ngay cả có [email protected] muốn tình d*c cũng không cách nào làm được.
Vừa nghĩ đến đây Hoài Nam liền nhanh chóng hành động.
Hắn một tay khoá mình lại bên trong còng số 8, đầu còn lại khoá trên ống sắt ở phòng tắm.
30 phút sau...
Cơ thể của hắn đã đạt đến cực hạng, tay không kìm được mà tự làm bản thân.
Nhưng cảm xúc lại chẳng có chút nào sung sướng, ánh mắt vẫn đờ đẫn ngờ nghệch.
Thứ **** **** từ bên trong đột nhiên bắn [email protected] bên ngoài.
Sắc mặt của hắn càng trở nên khó coi.
Đường đường là Tiêu Thống Đốc, Gia chủ Tiêu Gia vậy mà lại rơi vào bước đường này.
Mồ hôi ướt đẫm cả cơ bụng săn chắc.
Ấy mà, trời xui đất khiến làm sao.
Kiều Mặc lại tỉnh dậy, cô cảm giác như bên trong người sắp có thứ gì nôn ra liền chạy nhanh đến phòng vệ sinh.
Bàn chân nhẫn tâm đạp mạnh lên cánh tay của Tiêu Hoài Nam.
Nhưng khi đó cô làm gì có tâm trạng để qua sát người khác.
Ngay cả bản thân đang trần như nhộng chạy quanh phòng cũng chẳng hề hay biết gì.
"Ưm...!Dễ chịu thật, nhưng mà sao cứ cảm giác thấy lạnh lạnh vậy nhỉ?"
Kiều Mặc sau khi nôn hết đống tạp chất trong người ra mới kịp phản ứng lại với tình trạng cơ thể của bản thân lúc này.
Đang là tháng 9, cũng không thể lạnh đến mức như vậy mà.
Cô đưa mắt xuống nhìn một chút, lại bị chính bản thân mình doạ sợ.
"?"
"Đồ chạy đi đâu hết rồi?"
Cô nhẹ nhàng đưa tay đến bên dưới, cứ có cảm giác như đang có thứ gì nhớt nhát chảy ra từ chính cơ thể mình.
Cho dù thế nào Kiều Mặc cũng không thể ngờ được.
Bản thân chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy cái gì cũng trở nên xa lạ.
Ngay cả bản thân cô cũng không còn nhìn ra chính mình.
Sống 26 năm trên đời cô chỉ duy nhất một lần tự sướng chính là vào năm 18 tuổi.
Khi ấy cô bị đống tiểu thuyết đầu độc vào những cảnh lành mạnh kia.
Cô thấy có chút thú vị nên mới muốn thử.
Nào ngờ đau đến chết đi sống lại, nên từ đó cô đã không còn làm những chuyện như vậy nữa.
Nhưng, hiện tại lại là thế nào...
Kiều Mặc đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, đầu nhứt đến mức muốn nổ tung thành trăm mảnh vụn.
Ký ức rời rạc dần được cô sắp xếp trở lại.
Chẳng phải ban nãy cô đang uống rượu cùng đám bạn, sau đó...
Sau đó thì thế nào, hình như cô có bo tiền cho một tên trai bao.
Chưa kịp nhớ tiếp cảnh phía sau cô đã nghe thấy tiếng r3n rỉ truyền ra từ bên trong phòng tắm bên cạnh.
Kiều Mặc không suy nghĩ gì nhiều, thuận tay cầm theo đồ chà bồn cầu cạnh bên.
Chầm chậm tiến vào, đề phòng gặp phải những tên trộm cắp hay là biến thái.
"Mỹ nam với cậu bé to bự?"
"Không phải, khuôn mặt này sao có chút quen quen nhỉ...!Hay là từng gặp