Người đồng nghiệp nữ đó không ngờ rằng sẽ gặp Phó Hàn Tranh ở cửa của bộ thiết kế, bị doạ đến nỗi sắc mặt trở nên trắng bệch, cũng không biết vừa nãy khi cô gây khó dễ cho Mộ Vi Lan có bị Phó Hàn Tranh nhìn thấy không.
“Tổng giám đốc Phó.. anh, sao anh lại ở đây?"
Phó Hàn Tranh giơ tay lên, nhìn vào Mộ Vi Lan đang ở trong bộ thiết kế, lạnh lùng lên tiếng: “Bộ thiết kế các cô, chính là xem thường nhân viên mới đến như vậy sao?"
"Tôi... tổng giám đốc Phó, tôi không có, chỉ là ý đồ của Mộ Vi Lan quá rõ ràng rồi, cô ta chỉ là thợ vẽ tranh minh hoạ, lúc đó khi cuộc thi hạng mục này vừa được thông báo, cô ta liền muốn tham gia, tổng thanh tra lúc đó đã nói là không cho phép cô ta tham gia, nhưng cô ta vẫn cố chấp đòi tham gia."
Người đồng nghiệp nữ đó cố tình kéo Hướng Nam Tây ra, ý đồ không thể rõ ràng hơn được nữa.
Nhưng Phó HànTranh, vẫn cứ không dính cái bẫy này, chau mày nói: "Hình như cô rất không thích Mộ Vi Lan?"
“Đúng đó, bộ thiết kế chẳng có ai là thích cô ta cả, cô ta vốn dĩ chỉ là dựa vào quan hệ mà đến đây, nếu không phải là cậu chủ Diệp, thì cô ta có thể bước chân vào bộ thiết kế không?"
Cậu chủ Diệp? Bọn họ đều nghĩ rằng Mộ Vi Lan có thể bước chân vào Phó thị, là bởi vì Diệp Tử Bác?
Người đồng nghiệp nữ đó lại thêm dầu vào lửa nói: "Tổng giám đốc Phó, thực ra tổng thanh tra Hướng cũng không hề thích cô ta, cô ta luôn cãi lại tổng thanh tra Hướng. Mọi người chúng tôi đều rất không thích cô ta."
"Không thích?"
"Phải."
"Vậy thì hãy kìm nén lại cái không thích của các cô."
Người đồng nghiệp nữ đó không dám nhiều lời, trong lòng cô ta đang gào thét, Mộ Vi Lan này thật là không đàng hoàng, sao cậu chủ Diệp giúp cô, mà bây giờ đến cả tổng giám đốc Phó cũng giúp cô?
Quả thực là một người phụ nữ trộn lẫn với đời sống riêng tư! Cũng không biết là đã leo lên giường của bao nhiêu người đàn ông rồi!
Bình thường ăn mặc hết sức đơn giản, vẻ mặt thì thanh cao, ở trên giường của đàn ông không biết là có hành vi phóng đãng như thế nào!
Cho đến khi nhân viên của bộ thiết kế đi ăn cơm trưa hết, chỉ còn lại Mộ Vi lan một mình ngời ở trước máy tính làm bản thảo, Phó Hàn Tranh mới sải đôi chân dài bước vào bên trong.
“Rốt cuộc là cô muốn 3 tỷ rưỡi đó, hay là muốn qua một đêm với Kỳ Ngạn Lễ?"
Ở trên đỉnh đầu, đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lùng trưởng thành của một người đàn ông, Mộ Vi Lan nhìn theo giọng nói, thì nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Trong lòng cô vẫn còn tức giận, sau khi nhìn anh, cô lại quay mặt đi, khó chịu nói: “Không liên quan đến anh.”
“Cô là bà chủ Phó, sao lại không liên quan đến tôi được chứ?"
Mộ Vi Lan không quên bổ sung thêm một câu, “Chỉ là trên danh nghĩa, rất nhanh thôi sẽ không phải nữa rồi!"
“Sao thế, sau này cô không muốn, nhìn thấy tiểu Đường Đậu nữa sao?" Mộ Vi Lan đơ ra, “Ý của anh là gì?"
Người đàn ông này, không đến nỗi phải bỉ ổi như vậy chứ, lấy tiểu Đường Đậu để uy hiếp cô?
Phó Hàn Tranh dùng cặp mắt đen nháy nhìn chằm chằm vào cô, điềm đạm mở miệng, “Ý ở trên mặt chữ.”
"Anh! Phó Hàn Tranh, tôi có từng nói là anh thực sự rất bỉ ổi không?"
Người đàn ông chỉ điềm tĩnh trả lời một tiếng, chìa ta trực tiếp bấm tắt máy tính của cô, động tác như mây bay nước chảy, không có một chút điềm báo nào, “Tôi còn có thể bỉ ổi hơn thế."