Từ Khôn đang định bước vào thang máy lập tức chìa tay che lên mắt của mình!
“Cái đo... Boss, tôi không nhìn thấy gì đâu, hai người cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi.."
Từ Khôn giơ tay muốn ấn nút cho cửa thang máy đóng lại, Phó Hàn Tranh liền đứng thẳng người, một tay vòng qua, quay người giơ một cánh tay dài chắn cửa thang máy lại, lạnh lùng trả lời Từ Khôn một câu, "Cậu nghĩ tôi bây giờ còn có hứng để tiếp tục không?"
".."
Từ Khôn vỗ vỗ lên miệng, Boss sau này sẽ không vì chuyện này mà ghi thù, rồi gây khó dễ cho anh đấy chứ!
Phó Hàn Tranh thu lại ánh mắt để nhìn Mộ Vi Lan mặt đỏ ửng vẫn đang ở trong thang máy, điềm đạm lên tiếng, “Còn không ra à, muốn để tôi bế cô ra sao?"
Mặt của Mộ Vi Lan lại càng đỏ hơn, ai, ai muốn anh bế chứ!
Từ Khôn lập tức cười xoà nói: "Boss, cơm trưa đã được đặt rồi, ở trong văn phòng của anh, phần dành cho hai người."
Cái câu nói “phần dành cho hai người” cuối cùng, là một ý ngầm, đến cả ánh mắt cũng có một ý khác.
Mộ Vi Lan đi theo sau Phó Hàn Tranh, một trước một sau bước vào văn phòng tổng giám đốc.
Trên bàn trả ở bên cạnh sofa, được đặt hai phần cơm, những món ăn đầy đủ hương vị màu sắc, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cho người ta cử động ngón tay.
Mộ Vi Lan sớm đã đói bụng rồi, ngồi trên sofa nhìn vào những món ăn ngon miệng kia, vào lúc đang cầm đũa lên chuẩn bị ăn một bữa cơm ngon lành, Phó Hàn Tranh liền từ phía bàn làm việc cầm đến một chùm chìa khoá, ném vào trước mặt cô.
“Đây là cái gì?"
Mộ Vi Lan vừa quay sang nhìn, là chìa khoá của xe BMW.
“Nếu cô tham gia cuộc thi thiết kế là vì lấy tiền thưởng để mua xe, bây giờ tôi mua xe cho cô rồi đấy, cô có thể rút khỏi cuộc thi rồi."
Mộ Vi Lan chau mày, cô tưởng rằng Phó Hàn Tranh lúc vừa nãy ở trong thang máy đã nghe hiểu ý của cô, và cũng đã không phản đối việc cô tham gia cuộc thi thiết kế nữa, nhưng cô không ngờ rằng, người đàn ông này lại cố chấp như vậy.
Mộ Vi Lan không thèm chạm vào chiếc chìa khoá xe đó, đem bát đũa trong tay đặt lên trên bàn trà, thẳng thắn từ chối: “Nếu như anh tặng xe cho tôi, là vì ngăn cản tôi tham gia cuộc thi thiết kế, vậy thì tôi sẽ không cần chiếc xe này nữa, Phó Hàn Tranh, tôi có lí tưởng riêng của tôi, nếu như anh thực sự là vì tốt cho tôi, vậy thì xin anh đứng nhúng tay vào chuyện này, cuộc thi thiết kế lần này, tôi nhất định sẽ tham gia."
Người phụ nữ này, còn cố chấp hơn anh.
Phó Hàn Trinh từ trong ví tiền lấy ra một tấm thẻ ngân hàng bạch kim bản giới hạn, ném vào trước mặt cô, "Tấm thẻ này không có giới hạn số dư:."
Cô cầm tấm thẻ ngân hàng lên, dùng lực đập lên người anh, đứng bật dậy chuẩn bị rời khỏi văn phòng, người đàn ông chìa tay nắm chặt lấy cổ tay của cô, chau mày, con mắt đen nháy sâu lắng khoá chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, “Định đi đâu?"
Mộ Vi Lan mím môi lại, “Tổng giám đốc Phó, tôi no rồi, cơm trưa anh tự tận hưởng đi."
Cô hất tay của anh ra, bước chân nhanh đi ra khỏi văn phòng.
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào tấm thẻ ngân hàng nằm dưới góc chân và chiếc chìa khoá xe ở trên bàn, cười lạnh lùng một tiếng.
Không cần thẻ ngân hàng không giới hạn số dư, cũng không cần xe của anh tặng, lại cứ muốn tham gia cái cuộc thi thiết kế gì kia, đầu óc của người phụ nữ này rốt cuộc là chứa cái gì vậy!
Chỉ vì số tiền 3 tỷ rưỡi đo?
Hay là nói, cô thực sự muốn qua đêm cùng với Kỳ Ngạn Lễ?
Phó Hàn Tranh tức tối đến nỗi ngột ngạt