Mười phút sau, phim trường được mang đến hai bó hoa.
Một cái là một bó hoa hồng đỏ được Từ Khôn mua bừa ở dưới toà nhà Phó thị, một cái là một bó hoa hồng trắng thấm nước được người ship hàng mang đến.
“Cô Ngôn Hoan, hoa của cô, mời cô ký nhận."
Phim trường bắt đầu có người đùa giỡn, “Ngôi sao Ngôn đại, hai bó hoa cơ đấy! Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng cô chọn ai?"
Từ Khôn ngại ngùng sờ lên mũi, cười nói: “Cô Ngôn, Boss của chúng tôi tối hôm qua đã rất vui vẻ với cô, nên muốn tặng hoa cảm ơn cô một chút."
Mộ Vi Lan đang thao tác trên bàn phím, ngón tay bỗng cứng đơ.
Tối qua Phó Hàn Tranh thực sự đã qua đêm với Ngôn Hoan, hơn nữa còn rất vui vẻ.
Phó Hàn Tranh đáng chết, một kẻ đa tình!
Thích một Hướng Nam Tây thì thôi, bây giờ lại còn thích Ngôn Hoan, anh rốt cuộc là yêu ai chứ?
Trong lòng không biết là tức giận nhiều hơn, hay là buồn bã nhiều hơn, hoặc là đang thương xót mình sao lại đem lòng thích một người đàn ông chân trong chân ngoài như vậy, lồng ngực khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi phim trường.
Bên đó, Ngôn Hoan liếc nhìn Mộ Vi Lan ở bên này, ngầm ý mỉm cười, lạnh lùng lên tiếng, “Nếu tổng giám đốc Phó các anh có lòng như vậy, tôi đương nhiên phải nhận bó hoa hồng đỏ này rồi."
Còn bó hoa hồng trắng kia thì sao...
Ngôn Hoan mím đôi môi hồng lại cười, “Bó hoa hồng trắng này, tặng cho tổng giám đốc Phó các anh đấy, coi như là quà đáp lễ.”
Ngôn Hoan từ trong tay anh chàng ship hàng ôm lấy bó hoa hồng trắng đó, rồi nhét vào trong lòng Từ Khôn.
Anh chàng ship hàng vội vàng nói: “Cô Ngôn, anh Kỷ nói bó hoa này là dành tặng cho cô, không thể tặng cho người khác."
"Hoa anh ấy tặng tôi, thì là của tôi, tôi tặng cho ai, cần phải có sự đồng ý của anh ấy sao?"
"Chuyện này.."
Từ Khôn coi như đã hiểu, bó hoa hồng trắng này, là của Kỷ Thâm Tước tặng, lại trùng hợp như vậy, lúc này Phó Hàn Tranh cũng tặng hoa đến, bây giờ Ngôn Hoan là lấy bó hoa hồng đỏ, còn bó hoa hồng trắng thi sao?
Mộ Vi Lan bên này, sau khi nhanh chóng làm xong bản vẽ, liền ôm máy tính rời khỏi phim trường.
Kết quả, chính vào lúc này, một người phụ nữ trung niên ở trong đoàn diễn cầm một con dao xông đến, hai mắt Mộ Vi Lan trợn to lên, theo phản xạ liền đẩy Ngôn Dụ đang quay lưng lại với người phụ nữ cầm dao kia ra, “Cẩn thận!"
"Ngôn Hoan! Tôi phải rạch vào khuôn mặt này của cô! Nếu không phải cô! Thì chồng tôi căn bản sẽ không li hôn với tôi!"
Người phụ nữ đó giống như kẻ điên, vung dao loạn xạ, hiện trường một mớ hỗn độn, Mộ Vi Lan dùng máy tính ở trong tay chắn lấy con dao, nhưng con dao đó không có mắt, mạnh mẽ đam một đường lên cánh tay của cô, ngay lập tức máu tươi ồ ạt chảy ra!
"Cô Mộ!"
Từ Khôn giơ chân đá bay con dao trên tay người phụ nữ, bảo vệ của phim trường vội vàng chạy đến, khống chế người phụ nữ nó lại!
Vết thương trên cánh tay của Mộ Vi Lan rất sâu, máu chảy đầy hết cả cánh tay, nhìn vào làm người ra khiếp sợ, Từ Khôn lập tức gọi điện thoại cho Phó Hàn Tranh.
"Boss, cô Mộ bị thương rồi, anh mau đến đây đi."