"Hôm qua anh cũng qua đêm rất vui vẻ với Ngôn Hoan rồi, anh và Ngôn Hoan vẫn chưa quan hệ sao?"
Lẽ nào đàn ông đều như vậy, miệng nói một đằng, sau lưng làm một nẻo sao?
Bức anh anh và Ngôn Hoan thân mật ở quan bar ngày hôm qua, cả cái Bắc thành đều biết rồi, Phó Hàn Tranh coi cô là kẻ ngốc hay là kẻ mù, mà còn ngay thẳng nói anh chưa hề quan hệ với Ngôn Hoan?
Đôi mắt đen nháy bốc lửa của Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào cô, quan sát tỉ mỉ một hồi lâu, ngầm ý chậm rãi lên tiếng, "Hôm qua tôi với Ngôn Hoan, quả thực rất vui vẻ."
“Anh...!”
Vô lại! Lưu manh! Khốn nạn!
Mộ Vi Lan tức giận muốn đứng dậy rời đi, nhưng lại bị Phó Hàn Tranh nhanh hơn một bước chặn lại, ôm cô vào trong lòng, người đàn ông cúi người ghé đến bên tai cô cười hỏi: “Cô rất tức giận sao?"
Nhìn thấy bộ dạng sư tử nhỏ dựng lông này của cô, trong lòng Phó Hàn Tranh lại cảm thấy rất vui.
"Anh với Ngôn Hoan vui vẻ như vậy, thì còn ôm tôi làm gì? Bỏ tôi ra, Phó Hàn Tranh!"
Người ở trong lòng liều mạng vùng vẫy, không cẩn thận chạm phải vết thương trên cánh tay, đau đến nỗi mặt nhăn nhúm lại, nước mắt cũng tuôn ra.
Phó Hàn Tranh cúi đầu, đôi môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên môi của cô, hạ thấp giọng nói từng câu từng chữ.
"Hôm qua tôi với Ngôn Hoan quả thực rất vui vẻ, nhưng chỉ dừng ở việc uống rượu, Lục Trạm cô biết, cậu ấy cũng ở đấy."
Mộ Vi Lan bỗng dưng đỏ mặt, vội vàng đẩy anh ra, bọn họ vẫn đang ở bệnh viện, dưới ánh nhìn của mọi người xung quanh, anh vừa nãy cứ như vậy mà hôn cô sao?
Cô theo phản xạ chìa tay sờ lên đôi môi bị anh hôn, anh vừa nãy rõ ràng là qua loa hôn cô, nhưng nhiệt độ trên môi cô lại cực kì nóng, như thiêu như đốt, nóng đến nỗi lan ra khắp cổ.
Phó Hàn Tranh lại giơ tay sờ lên trán cô, cười nói, “Ngoài cánh tay bị thương ra, lẽ nào còn bị sốt sao?"
Mộ Vi Lan đỏ mặt, vừa hất tay anh ra, vừa khó chịu lẩm bẩm, “Tôi không hề bị sốt."
Phó Hàn Tranh dịu dàng chăm chú nhìn cô, Mộ Vi Lan bỗng đơ ra, Phó Hàn Tranh trước giờ lạnh lùng, lúc nhìn người ta đến cả ánh mắt cũng lạnh lẽo, chỉ là lúc này lại ấm áp đến kì lạ, khiến cho cô bị đắm chìm trong một khoảnh khắc.
Trong tim, giống như có vô số con nai nhỏ đâm vào.
Bước lên xe, Mộ Vi Lan ngồi trên ghế phụ lái, bứt rứt cả một quãng đường, nhìn thấy sắp đến Phó thị, cô mới mở miệng hỏi: “Vì vậy... tối hôm qua cạnh Ngôn Hoan không chỉ có anh, mà còn có giám đốc Lục?"
“Là do tôi giải thích không đủ rõ, hay là khả năng hiểu của cô không đủ?" Phó Hàn Tranh nghiền ngẫm liếc nhìn cô.
Nhưng mà, nếu như chỉ là uống rượu, thì bọn họ dựa đầu vào nhau để làm gì?
Mộ Vi Lan nghĩ đến bức ảnh đó, liền khó chịu chau mày lại, “Uống rượu thì uống rượu, nhưng có nhất thiết phải đứng sát nhau như thế không?"
Giọng điệu này của cô, lại có một chút thái độ của bà hoàng.
Phó Hàn Tranh mím môi lại, “Quán bar quá ồn, không đứng gần một chút, thì sao mà nghe rõ được?
Ngữ khí làm ra vẻ điềm đạm bình tĩnh, giống như cảm thấy điều này chẳng đáng là gì, Mộ Vi