Ninh Diệp ngồi đối diện với Ninh Thế Thân, hắn vắt chéo hai chân một cách nhàn nhã, thản nhiên nâng tách trà lên uống một ngụm: "Chú hai, chú tìm cháu có việc gì?"
Ninh Thế Thân đổ mồ hôi hột, lòng bàn tay ướt nhẫy, ông ta sắp xếp từ ngữ một hồi rồi mới mở miệng: "Thực ra, sau 2 năm cháu vắng mặt, nội bộ Ninh gia đã thay đổi khá nhiều, một vài bô lão làm phản đã bị bắt và giết ngay tại trận.
Không có người làm chủ, ta định thay cháu lên nắm quyền một thời gian...!May quá! Giờ cháu đã về..."
"Chú hai, chẳng lẽ chú không muốn đứng đầu Ninh gia?" Ninh Diệp hỏi, chậm rãi đánh gãy lời biện bạch của Ninh Thế Thân.
Trước đó, Đường Tiêu đã nói cho hắn nghe, lão già này đã ngầm thống nhất hơn 1/3 thế lực ở Ninh gia, chèn ép mọi hoạt động của bọn họ.
Bây giờ lại còn thông đồng với bên Địch gia, không biết là muốn biến Ninh gia thành cái gì.
"Diệp, cháu...!cháu không thể nói vậy?" Ninh Thế Thân chột dạ, cố gắng lảng tránh ánh mắt của Ninh Diệp, giọng nói bất giác run nhẹ.
Ninh Thế Thân đã ngứa mắt Ninh Diệp từ lâu, dựa vào đâu một tên oắt con có thể ngồi lên vị trí kia còn ông ta thì không.
Mấy năm nay, ông ta đã thử nhiều cách để xâm nhập vào kho dữ liệu tổng bộ, đánh cắp mọi thông tin của Ninh gia nhưng "Tam đại tinh anh" bên cạnh Ninh Diệp lại canh chừng rất kĩ càng, thậm chí ông ta muốn thả gian tế vào cũng khó.
Điều này khiến ông ta vô cùng đau đầu, giờ Ninh Diệp về rồi, ông ta có dự cảm rằng hắn sẽ nhanh chóng hành động.
Trước đó, Ninh Thế Thân cũng cho người lật tung châu Âu và Nam Mỹ lên để tìm kiếm Ninh Diệp nhằm diệt cỏ tận gốc nhưng hắn cứ như đã bốc hơi khỏi thế gian, tìm thế nào cũng không thấy.
Ông ta muốn tìm sang cả Đông Nam Á nhưng cánh tay lại không đủ dài, nếu khinh xuất thì sẽ rất dễ gặp nguy hiểm.
Vì vậy, ông ta đành bỏ cuộc, tập trung củng cố thế lực của mình.
"Vậy thì cháu hỏi chú một câu, chuyện với Địch gia là thế nào?"
Ninh Diệp nhướng mày, biểu cảm hiếu kỳ vạn phần, như thể hắn thực sự không biết.
Hàn Thiết và Đường Tiêu chưa bao giờ thấy lão đại nói nhiều với người ngoài như vậy, bọn họ có cảm giác lão đại đang chơi trò mèo vờn chuột, ta hỏi ngươi trả lời.
Nếu trước đây lão đại là kiểu người không cần hỏi nguyên nhân đã dùng một phát súng kết liễu cuộc đời kẻ địch thì bây giờ, lão đại dường như trở nên khó hiểu hơn.
"Địch gia...!ta với Địch gia chỉ đơn giản là hợp tác làm ăn mà thôi." Ninh Thế Thân cười khan, khi đứng trước Ninh Diệp, ông ta có cảm giác mọi suy nghĩ của mình đều bị vạch trần, giống như người không mặc quần áo.
"Ninh gia và Địch gia không chung đường, làm sao có thể hợp tác?"
Sắc mặt của Ninh Diệp đã không thể dùng từ "khó coi" để hình dung nữa, vốn hắn muốn cho lão già này một cơ hội, nhưng ông ta lại không biết trân trọng, còn muốn qua mặt hắn.
Địch gia ở Nga, chuyên buôn bán và vận chuyển m@ túy đi khắp nơi trên thế giới, ngoài ra còn thực hiện các vụ bắt cóc, giết người, tống tiền.
So ra, thực lực Ninh gia và Địch gia có thể nói là ngang bằng nhau, bên nào hơn bên nào kém nhất thời không thể phân biệt được.
"Diệp, nghe ta..." Ninh Thế Thân bối rối, tay chân không tự chủ mà khua khoắng loạn xạ.
"Đường Tiêu, tiễn khách!"
Ninh Diệp lạnh lùng nhấc mông rời khỏi ghế, quay lưng bước đi trước ánh mắt kinh ngạc của Ninh Thế Thân.
"Mời!"
Ninh Thế Thân nhanh chóng đứng dậy, trong lòng dấy lên một loạt những câu hỏi nghi ngờ.
Ninh Diệp định tha cho ông ta dễ dàng như vậy sao?
Không làm gì mà đã thả ông đi?
Ninh Thế Thân không tin, ông ta bất an sờ vào thiết bị trong túi áo, nhịp tim đột ngột tăng lên, trên trán nhỏ xuống từng giọt mồ hôi.
Ninh Diệp đứng trên sân thượng nhìn bóng dáng Ninh Thế Thân sắp đi xa, hắn không vội, thong thả nâng khẩu súng bắn tỉa lên, qua ống ngắm chuẩn xác hướng họng súng đen ngòm vào mục tiêu.
Khóe miệng hắn nhếch lên đầy thích thú, nhẹ nhàng bóp cò một cái.
"Pằng..."
Viên đạn găm vào đùi Ninh Thế Thân, ông ta ngã khuỵu xuống đất, hốt hoảng đảo mắt nhìn