Về phía Trì Ngưng, cô được công ty cấp miễn phí cho một chuyến bay, sau nhiều lần dừng lại ở các quốc gia khác nhau, cuối cùng máy bay cũng đã đáp cánh an toàn tại sân bay Catania, Sicily.
Rạng sáng, mặt trời lấp ló sau những đám mây trắng bồng bềnh, Trì Ngưng nhìn dòng người thưa thớt trước mặt, cô không khỏi tự hỏi: "Là mình đến sớm quá sao?"
Trên sân bay rộng lớn chỉ lác đác vài người phương Tây mắt xanh tóc vàng, Trì Ngưng quan sát hồi lâu vẫn chưa bắt gặp được một đồng bào tóc đen nào cả.
Cô cúi đầu thở dài, ảo não kéo vali đi, lên một chiếc xe buýt công cộng hướng về giữa lòng thành phố.
Khoảng 10 phút sau thì chiếc xe chầm chậm dừng bánh, Trì Ngưng chưa biết đi đâu, cô xuống xe, trước tiên vào một cửa hàng tiện lợi gần nhất để giải quyết cơn đói của mình.
Sau khi lấy một hộp mì gói cùng với một chai nước khoáng, cô thanh toán tiền rồi ngồi ăn tại đây luôn.
Mùi gia vị cay nồng thoang thoảng qua cánh mũi, Trì Ngưng hít hà, bắt đầu cắm cúi ăn ngon lành, vừa nhai vừa tấm tắc nói: "Cũng không tệ!" Khá giống với loại mì ở Hoa Hạ mà cô hay ăn.
Ánh mắt của nhân viên bán hàng tập trung vào cô, đột nhiên cất tiếng hỏi, tiếng Trung không được lưu loát lắm: "Cô là người Hoa à?"
Trì Ngưng ngoảnh mặt nhìn vào gương mặt phúc hậu của cô nhân viên trẻ, có phần sửng sốt đáp: "Tôi là người Hoa Hạ, cô biết nói tiếng Trung?"
"Một chút.
Cô vừa mới tới đây à?"
"Ừm..." Lời vừa ra đến miệng liền nuốt lại, Trì Ngưng đổi một câu trả lời khác, "Tôi tới đây khá lâu rồi, đang định chuyển sang một khách sạn khác."
Để đảm bảo an toàn cho bản thân, cô bắt buộc phải nói dối.
Đến một đến nước xa lạ không người quen biết, nhiều khi còn bất đồng ngôn ngữ, bất đồng văn hóa, việc giữ bí mật về hành tung của bản thân là hết sức cần thiết.
Câu nói "không có lòng hại người nhưng không thể không có lòng phòng bị người" chính là để chỉ những trường hợp như thế này.
Trì Ngưng ăn xong, cô toan đứng dậy thì khóe mắt đột nhiên lướt thấy một bóng hình quen thuộc.
Trái tim bỗng đập nhanh dữ dội, cô lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà đuổi theo.
Ninh Diệp...!là anh phải không?
Người đàn ông đi rất nhanh, Trì Ngưng không có tâm trí mà để ý mọi thứ xung quanh, cô chạy qua vỉa hè xuống phần đường cao tốc dành cho ô tô.
Khoảng cách giữa cô và người đàn ông ngày một gần, đúng lúc này một tiếng súng chói tai vang lên.
Mọi người hét ầm ĩ, chạy tán loạn tìm nơi trú ẩn.
Trì Ngưng vội vã ôm đầu ngồi thụp xuống đất, hướng mắt về nơi phát ra âm thanh.
"Đoàng...!đoàng..."
Một người bịt mặt từ trên ô tô thò đầu ra, họng súng đen ngòm bắn về phía người đàn ông mặc áo trắng đang đứng cạnh chiếc ô tô gần đó.
Ngay khi dung mạo của người đàn ông đập vào mắt, Trì Ngưng đã không thể giữ nổi bình tĩnh.
"Ninh Diệp..."
Cô cất tiếng gọi to, bất chấp tiếng súng đạn trong không khí mà xông về phía chiếc xe...
Chiếc xe vừa chuyển động thì đột ngột phanh gấp, người đàn ông yên vị ngồi trong xe, ánh mắt rơi vào cô gái mặc đồ màu vàng có gương mặt rất đỗi quen thuộc kia, là cô.
"Tiểu Ngưng...?"
Ninh Diệp kinh ngạc, hắn rút khẩu súng bên hông ra, thông qua kính chiếu hậu hướng nòng súng về phía tên bịt mặt, vừa bắn vừa lái xe đến bên cạnh Trì Ngưng, sau đó nhanh như chớp liền kéo cô lên xe.
Cả người Ninh Diệp tản ra khí thế băng lãnh, hắn im lặng không nói gì nhưng chỉ có hắn mới hiểu, bây giờ lòng hắn đang rối như tơ vò...
Tại sao cô lại xuất hiện ở loại địa phương này?
Ninh Diệp quay đầu nhìn lại, hắn gạt cần rồi phóng xe đi như một cơn gió, phát đạn cuối cùng ra khỏi họng súng xuyên thẳng giữa trán tên bịt mặt, để lại một lỗ thủng chói mắt.
Tên bịt mặt chết, máu từ trên trán tuôn ra xối xả, cửa kính xe vỡ nát toàn những vết đạn...
Tiếng súng bên tai đã ngừng lại, mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức khiến Trì Ngưng không phản ứng kịp.
Cô đưa đôi mắt nhòe lệ nhìn chằm chặp vào người đàn ông, cổ họng phát ra tiếng thút thít nghe mà đau lòng.
"Diệp, là anh sao?" Trì Ngưng nghẹn ngào, câu nói mang theo ý dò xét.
Ngón tay Ninh Diệp siết chặt vô lăng, hô hấp như ngưng trệ.
Cô vẫn nhận ra