Hàn Thiết ngỡ ngàng, hắn quên cả nói chuyện, cứ đứng đờ một chỗ như trời trồng.
Trong phòng ngủ rộng rãi, Ninh Diệp dịu dàng vuốt v e gò má mềm mịn của Trì Ngưng, khéo léo đặt cô xuống giường rồi đóng cửa đi ra ngoài.
"Bên Đường Tiêu thế nào?"
Hàn Thiết hồi phục tinh thần, nghiêm túc nói: "Lão đại, Đường Tiêu đang cho người tìm khắp các ngõ ngách của Chicago, nhưng hiện trước mắt vẫn chưa có tiến triển gì."
"Được rồi, chú cho người điều tra xem, vừa rồi là ai đã ám sát tôi."
"Lão đại, anh..." Hàn Thiết ngập ngừng.
Kẻ dám ám sát lão đại đúng là ăn phải gan hùm mật gấu mà.
"Tôi không sao, chú đi làm việc đi!" Ninh Diệp xua tay, không nhanh không chậm nói.
Dứt lời, hắn xoay người mở cửa bước vào phòng.
Ninh Diệp ngồi xuống mép giường nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Trì Ngưng, trong lòng không biết phải làm sao.
Nếu để cô biết thân phận thật sự của mình thì hắn sợ...!cô sẽ không còn quan tâm hắn nữa, ngược lại cô sẽ cảm thấy hắn là một con quái vật tàn bạo, từ đó tỏ ra ghét bỏ và xa lánh hắn.
Tính cách của cô năng động, hoạt bát, hoàn toàn không thích hợp sống trong thế giới ngầm, một nơi mà đâu đâu cũng toàn là nguy hiểm.
Hắn yêu cô nhưng không muốn ép buộc cô phải ở bên cạnh mình, bởi hắn tôn trọng quyền lựa chọn của cô.
Đang lúc Ninh Diệp băn khoăn về việc nên nói thật hay che giấu thì Trì Ngưng đã mơ mơ màng màng mở mắt, cô theo tấm chăn mềm mại bò dậy, lim dim nhìn vào gương mặt đạm mạc của người đàn ông.
Trì Ngưng chẳng có vẻ gì là đoái hoài đến hắn, dù sao trong tiềm thức cô cũng đã nhận định người này là Ninh Diệp, bây giờ vô luận hắn có viện ra cả trăm ngàn lí do để chối cãi thì cũng vô dụng.
Cô chép chép miệng, lại nằm xuống, kéo chăn đắp lên người.
"Này, người lạ, giờ tôi không có nơi để đi, anh muốn đem tôi đi đâu thì tùy."
Khóe miệng Ninh Diệp khẽ giật, cô gọi hắn là người lạ? Hắn và cô còn chưa có chia tay...
Ninh Diệp lúc này muốn hung hăng đè cô ra dạy dỗ một trận, nhưng chính hắn mới là người nói không quen cô trước.
Đứng trên bình diện của người lạ với nhau, hắn không có tư cách đó.
Thế là Ninh Diệp đành mang theo tâm trạng khó chịu như kiến cắn, bước vào phòng tắm xả nước.
Gần trưa, trực thăng từ Ninh gia một đường bay thẳng đến không phận nước Mỹ và hạ cánh ở Chicago.
Vì Hàn Thiết đã thông báo với Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Mỹ từ trước nên họ không bị chặn lại, thuận lợi đáp cánh tại nơi được mệnh danh là Windy City-thành phố của gió.
Khi Trì Ngưng tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang ở trên một chiếc trực thăng, cô ngạc nhiên nhìn những thiết bị tối tân và lạ mắt bên cạnh mình, kìm lòng không đặng mà vươn tay sờ thử.
Trong những bộ phim Trì Ngưng từng xem có xuất hiện bóng dáng của máy bay trực thăng, cô rất tò mò rốt cuộc bên ngoài nó trông như thế nào, có khác trong phim không, cuối cùng cô không chỉ được nhìn mà còn được chạm vào hiện vật.
Nét vui vẻ hiển hiện trên gương mặt nhỏ nhắn nhưng rất nhanh liền vụt tắt.
Chiếc trực thăng này định đưa cô đi đâu?
Bấy giờ, Trì Ngưng mới hốt hoảng vén tấm màn che ra, đảo mắt tìm kiếm Ninh Diệp.
Hắn ngồi tựa lưng vào thành ghế, mắt nhắm nghiền, trên thân lúc nào cũng toát ra khí chất cảnh báo người sống chớ tới gần.
Nghe thấy tiếng sột soạt, hắn khẽ mở mắt, nhìn về phía cô rồi hỏi: "Tỉnh?"
Trì Ngưng gật gù, hỏi: "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Chicago."
"..." Khoan, cô chỉ vừa mới ngủ một giấc, tỉnh dậy đã sang tận nước Mỹ rồi ư?
Trì Ngưng trừng mắt nhìn Ninh Diệp, cô nói hắn muốn đưa cô đi đâu thì tùy, vậy mà hắn thực sự nghe theo.
Nếu thế đống công việc của cô biết làm sao? Liệu Đô Kiệt có đuổi việc cô không?
Bước xuống khỏi trực thăng, Trì Ngưng bám sát sau lưng Ninh Diệp như một cái đuôi nhỏ, hắn đi đường nào cô liền theo đường đó.
Điều này vô tình lại khiến người đàn ông cảm thấy hài lòng, hắn khẽ mỉm cười, thỉnh thoảng liếc mắt sang gương mặt bầu bĩnh của cô.
Trì Ngưng bất giác xoa xoa chiếc bụng đang kêu gào ầm ĩ của mình, chắc không ai