Trời tối rất nhanh, Trì Ngưng nghển cổ đợi mãi mà không thấy Ninh Diệp tìm mình.
"Hừ.."
Trì Ngưng giận dỗi giậm chân, mặc dù biết hắn có nhiều việc phải làm, nhưng đã lâu như vậy rồi, hắn không dự định nói với cô một lời xin lỗi à?
Cô không cần cái gì lớn lao cả, chỉ cần có vậy thôi.
Điều này rất khó khăn ư?
Có lẽ...!Ninh Diệp là ai chứ, một người cao quý như hắn sao có thể hạ mình xin lỗi cô? Thân phận của hắn không cho phép.
Trì Ngưng thở dài, ủ dột đi thang máy xuống lầu.
Giữa đường bỗng đụng phải Đường Tiêu, còn cả một người cô không muốn gặp nữa, Mĩ Lệ.
"Ôi, trợ lý của chúng ta, sao hôm nay lại trốn việc rồi?"
Mĩ Lệ nhếch miệng châm chọc.
Trì Ngưng nhướn mày, rõ ràng chẳng ai dặn cô cái gì, nói cô trốn việc là sao?
"Hở ra là kiếm chuyện với người khác, cô rảnh quá à?" Trì Ngưng không chịu thua, há miệng chọc lại.
"Cô...!tôi nào được như cô, suốt này nằm phòng điều hòa mát rượi, lão đại đã giao cho tôi rất rất nhiều việc..."
Mĩ Lệ cố ý kéo dài giọng, còn không quên treo một nụ cười tự tin.
Trì Ngưng sao có thể không nghe ra ý tứ trong câu nói của Mĩ Lệ, chẳng phải cô ta đang khoe mình được lão đại tin tưởng và tín nhiệm đó sao.
Cô nhún vai, tỏ vẻ thế nào cũng được.
"Miễn là cô vui vẻ!"
Mĩ Lệ có cảm giác như đánh vào bịch bông, cô tức muốn khóc, trân trân nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô gái không tim không phổi kia, nghiến răng kèn kẹt.
"Trì Ngưng, lão đại gọi chúng ta đến ăn cơm.
Đi thôi!"
Đường Tiêu không bị cuộc chiến giữa hai người phụ nữ ảnh hưởng, hắn lạnh giọng, nhắc nhở cả hai không nên chậm trễ thời gian.
Lão đại ghét nhất là những người không tuân thủ quy tắc giờ giấc.
Sống trong giới hắc đạo, mỗi một giây một phút đều vô cùng quý giá...
Mĩ Lệ lườm Trì Ngưng một cái, tạm gác lại mong muốn tính sổ với cô, mạnh mẽ nện gót giày xuống nền nhà, bước về phía phòng ăn nhanh chóng.
Đường Tiêu mấp máy môi, muốn nói gì với Trì Ngưng, nhưng rốt cuộc lại thôi.
"Lão đại..." Mĩ Lệ đặt mông ngồi xuống, hơn nữa còn cố ý chọn vị trí gần Ninh Diệp nhất, chỉ cách duy nhất một cái ghế ở giữa.
Lát sau, Đường Tiêu và Trì Ngưng tuần tự tiến vào.
Đường Tiêu tùy ý ngồi bừa một chỗ, đột nhiên cảm thấy ánh mắt mang theo hơi lạnh dừng trên người mình.
Ngẩng mặt lên, hắn chạm phải Ninh Diệp, sống lưng tức khắc lạnh buốt.
Tại sao lão đại lại nhìn hắn như vậy?
Đường Tiêu lo sợ trong lòng, nhưng chỉ độ chục giây sau ánh mắt ấy liền biến mất, lúc này hắn mới ngấm ngầm thở phào một hơi.
Hắn tự nhủ, có lẽ là ảo giác thôi, lão đại lúc nào cũng như vậy mà.
Trì Ngưng toan ngồi cạnh Ninh Diệp, nghĩ nghĩ thế nào lại đổi ý, ngồi riêng biệt một góc.
Ăn uống là một việc hệ trọng, không được phép để yếu tố bên ngoài tác động, huống hồ bây giờ cô và hắn vẫn chưa có làm lành...
Ninh Diệp căn đo khoảng cách giữa mình với Trì Ngưng, vẫn xa hơn khoảng cách giữa cô với Đường Tiêu.
Vì vậy, ánh mắt lạnh băng lại một lần nữa không hẹn mà dừng trên người Đường Tiêu.
Lúc nãy, hai người này vào cùng nhau thì cũng thôi đi, bây giờ cô còn cố ý ngồi gần Đường Tiêu nữa.
Có phải nhân lúc hắn không chú ý, hai người đã nảy sinh cái gì không nên?
Hai đương sự mà Ninh Diệp đang nghĩ đến hoàn toàn không biết mình bị đổ oan.
Nếu mà biết, chắc chắn bọn họ đã khóc ròng.
Quả nhiên, người đàn ông này thật quá mức đa nghi, dễ dàng ghen bóng ghen gió vì những điều nhỏ nhặt.
Đường Tiêu uống hớp nước cũng suýt sặc, hắn rất muốn mở miệng hỏi thẳng: Lão đại, tôi đã làm gì sai sao?
Hắn thà chịu phạt còn hơn phải đối mặt với cái nhìn đằng đằng sát khí của Ninh Diệp.
Phục vụ bưng món ăn lên, hương thơm nức mũi len lỏi khắp căn phòng.
Trì Ngưng nhìn một bàn toàn là đồ ăn thanh đạm, cực kì ít thịt và không có cay, cô ỉu xìu nói: "Tôi muốn gọi món khác."
"Ăn đi!"
Ninh Diệp hờ hững chen vào.
Bệnh đau dạ dày của cô chưa khỏi hẳn, nếu còn giữ chế độ ăn uống không lành mạnh kia thì