Giờ phút này, bên Hàn Thiết đang phải tiếp đón một vị khách không mời mà đến.
"Đô tiểu thư, tôi thật sự không thể cho cô vào trong!"
Hàn Thiết nghiêm nghị nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, không nhún nhường cũng không động lòng.
"Tôi đâu phải người ngoài, tại sao lại không được vào?" Đô Linh nhíu mày hỏi, vừa nói vừa kiễng chân ngó vào bên trong căn biệt thự nhằm mục đích tìm kiếm bóng người nào đó.
Khó khăn lắm cô mới thoát khỏi con mắt của Đô Kiệt mà đến đây-nơi hòn đảo Sicily xa xôi, vậy mà bây giờ lại có người ngăn cản không cho cô vào.
Nói chuyện có lí một chút đi!
"Tiểu thư, nếu cô vẫn còn cố chấp thì tôi sẽ phải dùng biện pháp mạnh!"
Hàn Thiết trầm mặt, không muốn dây dưa thêm nữa, hắn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.
Đô Linh hậm hực không thôi, cô lấy từ trong túi ra một tờ danh thiếp rồi nhét vào tay Hàn Thiết, "Có chuyện thì gọi tôi, tôi nhất định phải gặp được Ninh Diệp."
Cô cúi người, chật vật lôi chiếc vali đi, sau khi đã ra khỏi khu vực nhà chính Ninh gia thì mới bắt một chiếc taxi chạy đến khách sạn hạng sang.
Đô Linh bật ra một tiếng thở dài, nhìn cảnh vật lướt nhanh qua mắt, cô không khỏi có điều suy nghĩ.
Trên danh nghĩa, Ninh Diệp vốn là anh trai của cô, nhưng cô lại đem lòng thích người anh trai này.
Đô Kiệt và cô từ nhỏ đã được hai vợ chồng Ninh gia nhận nuôi.
Khi họ vẫn còn sống, mối quan hệ giữa Ninh gia và Đô gia vô cùng tốt, vậy nên cô luôn có cớ thường xuyên lui tới nơi này...!Nhưng còn bây giờ, sau vụ tai nạn kia, ba mẹ nuôi đều đã qua đời, Ninh Diệp càng ngày càng trở nên lãnh đạm.
Nếu không phải nhận được sự ủy thác từ ba mẹ nuôi thì có lẽ Ninh Diệp đã chẳng thèm nhìn mặt Đô gia rồi...
...
Trên chiếc trực thăng sắp hạ cánh tại Chicago, Địch Lung trầm mặc nghe thuộc hạ báo cáo, sắc mặt cực kì khó coi.
"Lão đại, lượng m@ túy mà Ninh Thế Thân vận chuyển đã rơi vào tay Ninh Diệp, có lẽ hắn đã tiêu hủy số hàng đó rồi."
Thượng Quan Vệ lo sợ nói.
"Tôi đã bảo chú phải trông chừng thật kĩ Ninh Thế Thân tránh cho lão hành động lỗ m ãng mà, Ninh Diệp là một tên điên, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
Mặc dù đã mất tích 2 năm nhưng tôi không nghĩ bản tính điên cuồng của hắn bớt đi phần nào...!"
Số hàng đó đối với Địch Lung rất quan trọng, toàn bộ đều là loại m@ túy mới được nghiên cứu ra dựa trên công thức với độ gây nghiện cao, tất nhiên giá thành cũng không hề rẻ.
Nếu nó được đưa ra thị trường trót lọt thì lời lãi mà Địch gia thu về sẽ rất khủng.
Nhưng bây giờ, khó mà có hi vọng về số hàng đó nữa.
Thượng Quan Vệ chỉ biết im lặng cúi rạp đầu, hắn không có can đảm đối mặt với cơn thịnh nộ của Địch Lung.
Địch gia và Ninh gia xưa nay "nước sông không phạm nước giếng", nhưng kể từ khi kế hoạch của Địch Lung thành công, Ninh Diệp mất tăm mất tích, bọn họ liền nhân cơ hội cho người tràn vào nội bộ Ninh gia, có ý định thâu tóm quyền lực nơi đây.
Nhưng không hiểu bằng một cách nào đó, "Tam đại tinh anh" vẫn có thể kiên trì phá vỡ mọi chiến thuật mà bọn họ vạch ra, chống đỡ Ninh gia đến tận ngày hôm nay...
Thật không ngoa khi người ta gọi Ninh gia là "con hổ đầu đàn", một gia tộc hắc đạo nhất nhì thế giới ngầm, há có thể dễ dàng để người khác thao túng?
Phương xa một mảng hồng rực, mặt trời đủng đỉnh nhô lên.
Bóng tối vội vàng rút lui nhường chỗ cho những tia sáng yếu ớt của bình minh.
Một ngày mới lại đến.
Địch Lung từ trên trực thăng bước xuống, chiếc áo gió khoác trên vai nhẹ bay.
"Mau chóng cho người thăm dò chỗ đó!"
Hắn lạnh nhạt nói, hiện tại không thể manh động được, người của Ninh Diệp đang ở đây.
Mặc dù hắn không ngại việc cứng đối cứng nhưng nơi này rõ ràng không phải địa điểm thích hợp.
Hệ thống quân