Làn gió lạnh lẽo mang theo hơi nước phả vào da mặt Trì Ngưng, cô từ trên xe bước xuống, những sợi tóc mỏng manh bị cô vén ra sau đôi tai nhỏ nhắn.
Trì Ngưng thong thả nhảy chân sáo, khi vừa vào đến cửa đại sảnh khách sạn, cô bắt gặp Mĩ Lệ đang khoanh tay ngồi trên một hàng ghế dài.
"Trải nghiệm lần đầu làm việc thế nào?"
Trì Ngưng nhún vai, "Chẳng thế nào cả..." Cô biết lần này là do cô may mắn, nhưng không thể phủ nhận rằng cô đã hoàn thành nhiệm vụ mà Ninh Diệp giao.
Hôm qua, sau bữa cơm, bốn người tập trung tại phòng họp.
Ninh Diệp đã giao nhiệm vụ cụ thể cho từng người, Mĩ Lệ đi theo hắn đến gặp vị gì đó của Địch gia, còn cô và Đường Tiêu thì chú ý nhất cử nhất động của bọn buôn m@ túy...
Trì Ngưng hiểu, một khi Ninh Diệp đã dùng cô tức là hắn tin tưởng cô rồi.
Bây giờ, hai người chỉ cần một cuộc nói chuyện chính thức nữa thôi.
"Đến cảm nhận của bản thân là gì cô cũng không biết?" Mĩ Lệ mở miệng châm biếm, thật không hiểu nổi tại sao lão đại lại trọng dụng người phụ nữ này.
Trì Ngưng lười phản ứng, cô đi lướt qua Mĩ Lệ, đột nhiên bên tai vang lên tiếng phàn nàn khe khẽ: "Lão đại đang bị thương mà chẳng có ai quan tâm..."
Trì Ngưng nhíu mày, cô lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào thang máy, lên lầu, cửa cũng không thèm gõ mà cứ thế xông thẳng vào phòng Ninh Diệp.
"Ầm..."
Ánh mắt sắc bén như xẹt điện phóng ra phía cửa, khí thế âm trầm lạnh lẽo vây quanh người đàn ông, có điều ngay khi chạm phải gương mặt cô gái thì đã chậm rãi dịu đi vài phần.
Ninh Diệp nhấc đôi môi mỏng của mình lên, giọng nói vẫn trầm khàn như thường: "Có chuyện gì?"
Nét khẩn trương và lo lắng tụ lại trong đáy mắt Trì Ngưng ngày càng có xu hướng dâng cao khi cô liên tục nhìn thấy những vết bầm tím ẩn hiện trên khuôn mặt tuyệt mỹ của người đàn ông.
"Đau không?"
Giọng cô khẽ khàng, vừa nói vừa ngồi xuống mép giường, vươn tay muốn chạm vào hắn.
"Tôi không sao." Hắn tránh đi.
"Ninh Diệp..." Sắc mặt Trì Ngưng hơi đanh lại, nhẫn nhịn bấy lâu nay, cuối cùng cô cũng không chịu được mà thốt ra tên của hắn.
"Em..." Ninh Diệp sững sờ, thân hình cao lớn không khỏi rung lên.
Hắn tự hỏi đã bao lâu rồi mình không được nghe cô gọi tên? Có lẽ cũng không lâu lắm, nhưng đối với hắn quãng thời gian ấy thực sự rất dài...
Hắn nhớ cô!
"Tiểu Ngưng..."
Thứ âm thanh dịu êm mang theo sự nhớ nhung da diết, mang theo tình cảm và tình yêu khắc khoải chôn giấu tại nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn...!Khoảnh khắc gọi tên cô, không hiểu sao Ninh Diệp thấy lòng mình là lạ, trái tim hắn bỗng đập rộn ràng, cánh môi tựa như run rẩy...
Trì Ngưng không chần chờ thêm nữa, cô đợi đến ngày hôm nay là quá đủ rồi.
Cảm giác phải giả vờ như chưa từng quen biết, phải giả vờ đối xử lạnh nhạt với Ninh Diệp khiến cả tinh thần và thể xác cô đều mệt mỏi rã rời.
"Giờ anh chịu nhận em rồi à?"
Cô níu lấy vạt áo của Ninh Diệp, dứt khoát đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Trì Ngưng không dám động mạnh, chỉ nhẹ nhàng gặm nhấm đôi môi hắn, nhắm mắt hưởng thụ sự mềm mại và ngọt ngào mà cô lưu luyến hằng đêm.
Ninh Diệp thấy trong lòng ngứa ngáy không thôi, tựa như bị những sợi lông vũ chọc ngoáy khiêu khích.
Ở góc độ này của hắn vừa vặn có thể trông thấy làn da mềm mịn không một lỗ chân lông của cô, hai hàng mi cong khép hờ, thỉnh thoảng lại rung động nhè nhẹ, phảng phất như cánh bướm chuẩn bị bay lên...
Môi lưỡi d@y dưa, có lẽ do ánh mắt của người đàn ông quá nóng bỏng, Trì Ngưng thấy da đầu mình tê dại.
Cô không nhịn được, rời khỏi đôi môi hắn, ngẩng đầu nhìn Ninh Diệp.
Hắn cũng đang nhìn cô, hai người thở hào hển, đột nhiên Ninh Diệp nói: "Tôi có thể cho em tất cả!"
"Tất cả sao?"
Trì Ngưng cười rộ, đôi mắt hạnh nhân to tròn hấp háy một cách tinh nghịch.
"Phải." Ninh Diệp gật đầu, bàn tay khẽ siết lấy vòng eo thon thả của cô, hiển nhiên hắn tưởng cô đang nghi ngờ tính chân thực của lời nói này.
"Tiền bạc, danh vọng, và địa vị..."
Trì Ngưng cúi đầu, cô mỉm cười dịu dàng, đầu ngón tay bất giác mân mê lồ ng ngực hắn.
"Em chỉ cần anh, cần tình yêu