"Vậy em có thể nói cho tôi nghe, em biết sử dụng súng từ khi nào?"
Trì Ngưng nhạy cảm phát hiện ra giọng nói của Ninh Diệp đã lạnh đi.
Cô cúi đầu nghịch ngón tay, bộ dạng y hệt một đứa trẻ làm sai đang bị người lớn tra khảo.
"Không nhớ nữa..."
Có lẽ từ khi bắt đầu trưởng thành, cô đã biết dùng chúng rồi.
Ninh Diệp híp mắt, "Đây là sở thích của em?" Hôm đó hắn mở lời khiêu khích cô là vì hắn đang muốn thử, cũng là đang đánh cược, xem xem khả năng bắn súng của cô đến đâu.
Và điều mà hắn thấy được, mỗi động tác, cái nheo mắt hay thậm chí là lực tay của cô, đều chỉ có ở những tay chơi súng lâu năm và chuyên nghiệp.
"Thì..
đó đơn thuần chỉ là sở thích cá nhân, thật xin lỗi vì đã giấu anh."
Trì Ngưng sảng khoái gật đầu, còn đắc ý hỏi lại: "Có phải thấy em rất giỏi không?"
"Ừm, giỏi!"
Nhận được lời khen, cô thích thú cười tủm tỉm, mọi buồn phiền, khổ não đều tan biến sạch sẽ.
"Nhiệm vụ thì sao?"
Trì Ngưng thoáng ngẩn ngơ trước cách nói kiệm lời của hắn, cô nghĩ ngợi rồi thản nhiên trả lời: "Rất tốt, em đã hoàn thành!"
Nói rồi, cô ghé sát vào tai hắn, hai mắt linh động chớp nhẹ, "Em là bạn gái của anh, tất nhiên sẽ không làm anh thất vọng..."
Hô hấp của Ninh Diệp bị cô làm cho rối loạn, bụng dưới hơi nóng lên, ánh mắt hắn tập trung vào gương mặt ngập tràn mị lực của cô, chợt bật cười thành tiếng, "Tôi cũng sẽ không làm em thất vọng..."
Trì Ngưng nuốt nước bọt trước ánh mắt bập bùng như hai đốm lửa của Ninh Diệp, khi hắn cúi đầu hôn cô, bàn tay đã động đậy không yên.
Cô nhịn lại, đè tay hắn xuống, nhắc nhở, "Không được, anh đang bị thương, nghỉ ngơi tốt cho em!"
"Lửa là do em châm?"
"Đừng hòng đổ oan cho em." Trì Ngưng trợn mắt, cô châm lúc nào chứ?
Nhận thấy người đàn ông không vui, cô nắm lấy tay hắn, kéo chăn rồi nhanh gọn chui vào bên trong như một chú sóc nhỏ.
"Ngoan, đợi bao giờ anh khỏe lại đã."
Khóe miệng Ninh Diệp co giật, cô lại dùng cách dỗ trẻ con để dỗ hắn, giống y như hồi sống bên Hoa Hạ, mỗi lần hắn giận dỗi hay bực bội, cô đều xoa đầu hắn rồi nói "Ngoan..."
"Em cứ đợi đấy!"
Ninh Diệp tà ác nói, đến lúc đó hắn nhất định sẽ khiến cô không còn sức mà bước chân xuống giường.
"Ồ..." Trì Ngưng cố ý kéo dài giọng, còn kèm theo một nụ cười vô cùng lém lỉnh.
Ninh Diệp tức nghẹn họng, hắn cắn nhẹ vào gò má trắng hồng bầu bĩnh của cô, hai hàm răng khẽ day.
Nếu biết trước đêm nay có thể làm lành với cô dễ dàng như vậy thì trước đó hắn đã không cùng Địch Lung động thủ để rồi bị thương...
Đúng là người tính không bằng trời tính, mỡ dâng tận miệng còn để vuột mất.
"Ninh Diệp, anh cắn em làm gì? Sẽ để lại dấu răng biết không?"
"Em dám chê?"
Trì Ngưng chu môi, "Hừ, em chê lúc nào, nói năng lung tung..."
Bên này, Trì Ngưng và Ninh Diệp đang ôm ôm ấp ấp ngọt ngào thì bên kia, Địch Lung đang gác chân đọc báo bỗng nhiên hắt hơi một cái.
Hắn khó chịu xoa mũi, hất văng chiếc chén phỉ thúy trên bàn.
"Trời có lạnh đâu chứ."
Vốn dĩ tâm trạng của Địch Lung đã không tốt vì có vết thương trong người, nay lại cộng thêm chuyện Ninh Diệp ra tay hủy mất mấy mối làm ăn lớn bên chi nhánh nữa, hiện giờ hắn đang tức muốn nổ phổi luôn rồi.
Địch Lung điên cuồng làm vỡ bộ chén phỉ thúy quý giá để phát ti3t cơn giận ra ngoài...
Tiếng loảng xoảng chói tai khiến Thượng Quan Vệ chỉ biết đứng một bên lặng nhìn, không dám tiến lên khuyên can.
...
Trời sáng, từng đám mây trắng nhởn nhơ trên cao.
Sau khi thu xếp ổn thỏa những việc còn sót lại bên Chicago, đám người Ninh Diệp đã bay về nhà chính tại Sicily.
Trì Ngưng đã thống nhất với Ninh Diệp từ trước, tạm thời mối quan hệ yêu đương của cô và hắn phải giấu đi, không được để cho người thứ ba biết.
Mặc dù Ninh Diệp không vui trước đề nghị này của cô, trước nay quang minh chính đại mới là tác phong của hắn, nhưng chỉ bởi vì hắn biết cô đang suy nghĩ cho mình nên mới gật đầu đồng ý...
Suy cho cùng bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để công khai thân phận của cô, càng nhiều người biết chuyện này thì hắn sẽ càng nguy hiểm, cả cô cũng có thể bị liên lụy.
Hàn Thiết đi sau lưng Ninh Diệp, ánh mắt tò mò không ngừng đánh giá Trì Ngưng.
Anh ta che miệng, nói nhỏ với Mĩ Lệ: "Người phụ