Đồng hồ điểm 7h tối.
Đại sảnh đông đúc ồn ào, bầu không khí thoạt nhìn có vẻ hòa nhã.
Lúc này, mọi người đang vui vẻ tụm lại xì xầm nói chuyện.
Những lời hàn huyên, tâng bốc giả dối lọt vào tai Trì Ngưng, cô quét mắt một vòng, ở đây toàn là nam thanh nữ tú, trai gái già trẻ đủ cả...
Nếu không phải được báo trước, rằng đây là buổi tiệc hội tụ những nhân vật lừng lẫy thì có lẽ Trì Ngưng đã lầm tưởng nó chỉ là một tiệc rượu thông thường.
Một người phục vụ cung kính bưng ly rượu đến trước mặt Ninh Diệp, hắn không nói gì, chỉ bình tĩnh cầm một ly.
Đột nhiên giọng nói trầm đều vang lên, một người đàn ông trung niên đi tới.
Ông ta mặc bộ âu phục đuôi tôm màu trắng, từ trên xuống dưới toát ra khí chất nghiêm nghị của một bậc trưởng bối...
"Ninh lão đại, đã lâu không gặp."
Tiểu vương Sami nở một nụ cười vui mừng, bắt tay với Ninh Diệp.
"Tiểu vương Sami."
"Ninh lão đại, cậu vẫn như ngày nào..."
Sami ngước mắt nhìn vào gương mặt lạnh tanh của Ninh Diệp, đầy cảm thán nói.
Ông ta nghiêng người nhường đường cho hắn, cánh tay hướng về một vị trí gần khán đài.
"Tôi đã chuẩn bị chỗ cho cậu, mời!"
Ninh Diệp gật đầu rồi chậm rãi di chuyển.
Ánh mắt của mọi người vô thức đổ dồn về phía bên này, sợ hãi có, kính trọng có, nể phục cũng có...!Đô Linh cảm thấy lo lắng, cô vô thức nép vào người Trì Ngưng.
"Không có chuyện gì..." Trì Ngưng vỗ vỗ mu bàn tay Đô Linh rồi nhẹ giọng trấn an.
Thực ra, tâm trạng của cô lúc này cũng chẳng khác Đô Linh là bao, có điều cô không để lộ sự mất bình tĩnh ấy.
Là người của Ninh Diệp, cô không thể không có tiền đồ.
Mấy người ngồi xuống những chiếc ghế quây quanh một cái bàn tròn, Ninh Diệp vẫn như cũ, hắn lạnh lùng không nói gì.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng đảo một vòng, chợt dừng lại tại phía đối diện...
Địch Lung đang nâng ly rượu nhìn Ninh Diệp, ánh mắt anh ta ngông cuồng, nhếch môi nói: "Đến rồi."
Ninh Diệp quyết định làm lơ, hắn hé môi nhấp vào một ngụm rượu.
Vị rượu thơm nồng đọng lại trong khoang miệng, dưới gầm bàn, Ninh Diệp đang nắm chặt lấy tay Trì Ngưng.
Hắn hạ giọng, nói nhỏ: "Đừng chạy lung tung..."
Trì Ngưng gật đầu tỏ ý đã hiểu, ánh mắt rơi vào người đàn ông lúc nãy đã cười với Ninh Diệp, có thể anh ta chính là Địch Lung, người mà Đường Tiêu thường hay nhắc đến...
Trì Ngưng phát hiện Địch Lung cũng đang nhìn mình, trong không khí, bốn mắt chạm nhau như tóe ra lửa.
Khóe miệng cô hơi giương lên, không rõ ý vị quan sát hắn.
Người đàn ông này là một mỹ nam, tóc đen, mắt nâu, trên môi luôn treo nụ cười bất cần, cũng chẳng biết là thật hay giả, có điều, cô có thể cảm nhận thấp thoáng được tư vị nguy hiểm bao trùm trên người hắn...
Đô Linh theo ánh mắt của Trì Ngưng nhìn về phía Địch Lung, lông mày cô hơi cong lên.
Đẹp...!đẹp trai quá!
Cánh môi cô mấp máy, mang tai chậm rãi biến hồng, trong lòng cảm thấy khó tả.
Không được, người cô thích là Ninh Diệp mà!
Nhưng...!Ninh Diệp và Trì Ngưng hình như có gì đó.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Đô Linh chợt ủ dột.
Bỗng nhiên, khóe mắt cô lướt thấy một hình dáng quen thuộc, không kìm được liền há hốc mồm.
"Đô...!Đô Kiệt..."
Sao anh ấy lại ở đây?
Đô Linh sợ bị Đô Kiệt nhìn thấy, cô vội vã lấy tay che mặt, còn tận dụng một bức tường thịt là Trì Ngưng nữa...
"Cô sao vậy? Ngồi thẳng lên xem nào."
Trì Ngưng nhẹ giọng nhắc nhở.
Mĩ Lệ nhếch miệng cười: "Cô ấy đang trốn người."
"Trốn người?"
Trì Ngưng đảo mắt nhìn quanh, sườn mặt của Đô Kiệt tức khắc đập vào mắt.
Cô nuốt nước bọt, bất giác quay mặt đi.
Khoan đã, tại sao cô phải che? Dù sao bây giờ cô cũng không phải nhân viên của hắn nữa...
Nghĩ vậy, Trì Ngưng liền hắng giọng, cô ngồi thẳng lưng trên ghế, cảnh giác quan sát xung quanh.
Địch Lung bên kia bật cười, ánh mắt tập trung vào mấy cô gái bên Ninh gia.
"Sao hôm nay Ninh Diệp lại dẫn theo nhiều bóng hồng như vậy? Chẳng lẽ không ăn chay nữa?"
Anh ta chỉ biết mỗi Mĩ Lệ, còn hai cô gái kia thì chưa từng gặp mặt.
"Thượng Quan Vệ, lát nữa chú điều tra một chút."
"Vâng."
"Chào mừng mọi người đến với buổi tiệc ngày hôm nay..."
Trên khán đài, Tiểu vương Sami cầm míc đứng trên bục phát biểu,