Tiệc tàn, những vị khách mời lần lượt tản đi, người thì dạo ngoài trời, người lại về phòng nghỉ.
Đột nhiên, một người phục vụ tiến tới, khom lưng thì thầm vào tai Đường Tiêu.
Sau khi nghe xong, sắc mặt hắn khẽ thay đổi, thận trọng nói: "Lão đại, Tiểu vương Sami hẹn gặp anh tại phòng tổng thống vào lúc 11h đêm nay."
Ninh Diệp chậm rãi cau mày, ánh mắt hiện lên một tia nghi kị.
Tại sao nhất định phải là tối nay?
"Tôi biết rồi, các chú đi xung quanh quan sát một chút..."
Đường Tiêu gật đầu rồi cùng với Hàn Thiết và Mĩ Lệ ra ngoài.
Trì Ngưng muốn hỏi Đô Linh tiếp theo định làm gì, nhưng khi quay sang thì lại không thấy người, chẳng biết cô nàng đã chạy mất từ bao giờ...
"Ninh Diệp, Đô Linh...!cô ấy?"
"Không sao, Đô Kiệt sẽ đi tìm."
Ninh Diệp ôm eo Trì Ngưng đứng đợi trước cửa thang máy, bỗng, một giọng nói giận dữ vang lên, giữa hành lang vắng lặng nghe càng rõ ràng hơn.
"Trì Ngưng, sao cô lại ở đây?"
Quay mặt nhìn sang, thì ra là Đô Kiệt.
Thần sắc Trì Ngưng vẫn bình thản như thường, trên mặt cô không có lấy một tia cảm xúc dư thừa, nói: "Tại sao tôi không thể ở đây?"
Ánh mắt Đô Kiệt dừng lại ở bàn tay đang đặt bên eo Trì Ngưng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Hai người có quan hệ gì?"
"Tôi không nghĩ mình cần trả lời..."
Lúc này, Ninh Diệp nhẹ nhàng đánh gãy lời cô, cặp mắt bén nhọn lia thẳng tới người đàn ông trước mặt.
"Tiểu Ngưng là người của tôi, anh có ý kiến?"
Đô Kiệt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, anh ta không tin hỏi lại: "Bên người anh thiếu gì thuộc hạ? Rõ ràng Trì Ngưng là nhân viên của tôi..."
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, không phải nhân viên của anh!" Ninh Diệp đã bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn lạnh lùng nhấn mạnh câu nói của mình.
"Trì Ngưng, cô có biết hắn là người như thế nào không?" Đô Kiệt chuyển ánh mắt lên người cô gái, nghiêm túc vặn hỏi.
Trì Ngưng nhún vai, cô cảm nhận được eo mình đang bị siết chặt.
Cô khẽ nắm lấy tay Ninh Diệp, xoay người, kiễng chân đặt một nụ hôn lên môi người đàn ông...!Một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước...
"Xấu cũng được, tốt cũng xong...!Dù sao anh ấy cũng là người tôi yêu."
"Cô..." Đô Kiệt cười nhạt.
Rốt cuộc Ninh Diệp có sức hút gì mà hết người này đến người khác đổ gục trước hắn, từ Đô Linh đến cả Trì Ngưng?
Vốn hắn còn lo lắng cho cô vì đi công tác mãi chưa quay về, hóa ra là do cô đang vui vẻ cùng với người thương.
Trên mặt Đô Kiệt thoáng qua nét buồn bã, lòng anh ta không hiểu sao lại đau đớn như bị kim châm.
Chậm chạp lùi từng bước ra sau, hắn dứt khoát quay người rời đi...
Ninh Diệp nhìn cô, mỉm cười một cách hài lòng: "Coi như em biết điều!"
"Thôi mà, anh giận cái gì chứ?"
"Tên đó có ý với em..."
Trì Ngưng ngạc nhiên, cô nhấp môi cười như vừa nghe được điều gì rất khó tin.
"Anh nhầm rồi, chắc chắn là hắn ta đang ghi nợ với em."
"Nợ?"
"Đinh..." Cửa thang máy mở ra, hai người cùng nhau bước vào, Trì Ngưng kể lại cho Ninh Diệp nghe về lần đầu gặp Đô Kiệt, rằng cô đã làm bẩn chiếc xe của hắn ra sao...
....
Ngoài khuôn viên khách sạn, con đường hẹp dài được lát bằng đá thạch anh hồng nhạt.
Những ngọn đèn neon tỏa ra thứ ánh sáng đẹp đẽ và hào nhoáng.
Đài phun nước cao ngất hình xoắn ốc được phủ kín bằng những viên pha lê lấp lánh.
Phóng tầm mắt ra xa, có thể dễ dàng trông thấy một hồ bơi vĩ đại ngoài trời ẩn hiện dưới những tán cọ xanh rờn...
Khi màn đêm buông xuống, khách sạn Empty Palace càng trở nên huyền bí.
Không ai biết rằng dưới lớp vỏ bọc bóng bẩy, phô trương kia lại rình rập những cạm bẫy chờ người ta sa vào...
Đô Linh cảm nhận rõ cái lạnh đang truyền tới lòng bàn chân mình, cô xách giày cao gót trên tay, vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời sao trên cao.
Thở dài một hơi, cô chợt nhận ra rằng bản thân mình đã bị gài.
Sở dĩ Ninh Diệp cho cô tới đây là vì hắn biết Đô Kiệt cũng ở đây.
Nếu để Đô Kiệt bắt được, cô sẽ phải trở lại Hoa Hạ, rồi cả ngày sẽ bị giám sát dưới con mắt của ba mẹ, bị thúc giục lấy chồng sinh con...
"Cuộc sống thật là chán mà!" Đô Linh gục mặt xuống đất, cô than phiền với vẻ âu sầu.
Bất chợt, một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trong tầm mắt cô.
Đô Linh hiếu kỳ nhìn lên, một gương mặt điển trai phản chiếu nơi đáy mắt.
Là anh ấy?
Hai mắt Đô Linh mở to, cô khẽ mím môi, bước chân tránh sang một bên.
Có điều, ngay khi cô vừa mới di chuyển, người đàn ông cũng di chuyển theo.
"Có chuyện gì vậy?"
Lúc này, Đô Linh mới chắc chắn rằng người đàn ông này đang tìm mình.
Địch Lung nở một nụ cười ngả ngớn, hắn nhìn vào đôi mắt trong veo, mở miệng: "Cô gái,