Ninh Diệp bận đến tối tăm mặt mũi, Trì Ngưng đoán chuyện này có liên quan đến Smith tiên sinh và mỏ đất hiếm kia.
Hắn bảo cô chịu khó chơi một mình, ấy vậy mà để cô chơi một mình thật.
Ngặt một nỗi là cô không có nhiều việc làm, thỉnh thoảng giúp hắn được vài thứ, còn đâu thời gian rảnh ngoài nằm lì trong phòng ra thì cũng chỉ đi loanh quanh ngắm cây xanh tại khuôn viên khách sạn.
Phạm vi gò bó chật hẹp khiến Trì Ngưng phát rồ.
Sao Paulo đẹp như vậy, cô muốn đi tham quan khắp nơi...
Một ngày, Trì Ngưng ngồi đến trước mặt hắn, ân cần mở miệng hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Ninh Diệp ngẩng mặt lên khỏi trang tài liệu, "Sao? Em có hứng thú?"
"Không..." Trì Ngưng lắc đầu nguầy nguậy, trong mắt ánh lên nét buồn bã.
"Anh cũng sắp xong việc rồi, chiều nay đưa em đi chơi."
"Thật?" Hai mắt Trì Ngưng lấp lánh.
"Ừm...!Vài ngày nữa chúng ta sẽ sang Thái Lan."
Mặc dù không rõ lí do vì sao rời đi nhưng Trì Ngưng vẫn khấp khởi mừng thầm.
Trùng hợp sắp tới tiệc rượu cũng tổ chức tại Thái Lan, điều đó có nghĩa là cô không cần tốn công nghĩ cách lẻn đi hay xin xỏ hắn nữa...
Nghĩ đến đây, Trì Ngưng liền che miệng tủm tỉm.
Thực ra, lí do chủ yếu khiến cô vui là vì Ninh Diệp đã dành một chút thời gian ít ỏi còn sót lại của hắn cho cô.
Hành động đó thoạt nhìn đơn giản nhưng có thể chứng minh được sự quan tâm của hắn...
Ninh Diệp thấy Trì Ngưng cười tươi đẹp đến lạ thường.
Gò má cô hây hây, mi mắt cong như vầng trăng non, tám cái răng trắng sáng đều như hạt bắp...!Tất cả hiện ngay trước mắt hắn, chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào.
Một gã đàn ông ba mươi tuổi trầm luân trong tình yêu, từ khi có cô, hắn thấy cuộc sống vi diệu quá, tươi đẹp quá...
Ninh Diệp bỗng nhiên bật cười, liệu tương lai hắn có phải một kẻ mù quáng vì tình yêu?
"Anh cười cái gì?" Trì Ngưng khó hiểu.
Ninh Diệp âu yếm nhìn cô, chợt, hắn ôm chầm lấy cô, giọng nói trầm ấm từ tính, "Tiểu Ngưng..." Chỉ khi đối mặt với cô, hắn mới yên tâm để lộ sự dịu dàng từ trong cốt tủy.
Trì Ngưng mỉm cười, cảm giác như có vô số sợi lông vũ đang vờn qua tim mình, mềm mại, đáng yêu.
"Em ở đây..."
...
Trung tâm thương mại sầm uất, người ra người vào không ngớt, không gian trang trí hoa lệ, tiếng cười nói, tiếng trò chuyện rôm rả xen lẫn vào nhau.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, mười chiếc Bugatti xám bạc đậu lại trước cửa trung tâm thương mại, động thái có chút phô trương.
"Ai mà giàu vậy?"
"Ông lớn nào đến Sao Paulo rồi?"
"..."
Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía này, chỉ thấy từ trong ô tô, một người đàn ông lịch lãm bước ra, diện mạo ưu tú xuất chúng.
Có điều, gương mặt anh ta lại quá đỗi lạnh lùng, vô tình phá vỡ vẻ đẹp trời ban, dễ dàng khiến người ta quên mất mà khiếp sợ...
Ninh Diệp đi vòng qua đầu xe, hắn chậm rãi mở cửa giúp cô, còn rất tỉ mỉ che tay trên nóc xe tránh cho cô bị đụng đầu.
"Cảm ơn!"
Trì Ngưng dịu giọng, cảm thấy ngại ngùng trước ánh mắt của bọn thuộc hạ Ninh gia.
Hình như có chút nhầm lẫn ở đây, không phải cô mới là người nên mở cửa xe cho hắn sao? Hắn là lão đại mà...
Nam thanh nữ tú, trong mắt người ngoài vô cùng xứng đôi.
Những tiếng khen ngợi lọt vào tai Trì Ngưng, cô căng thẳng nhìn Ninh Diệp, thấy hắn không có biểu tình gì, từ đầu chí cuối vẫn là cái "mặt sắt" quen thuộc.
Thì ra đi chơi trong lời hắn là đến trung tâm thương mại...
Đường Tiêu khẽ hắng giọng, "Lão đại, ở đây đông đúc nguy hiểm, anh hãy cẩn thận!"
Ninh Diệp nhàn nhạt gật đầu, vừa nói vừa tóm lấy eo cô, "Để lại một nửa nhân số, còn lại tản ra xung quanh!"
"Vâng!"
Bọn họ đi đến đâu đều hút mắt người nhìn đến đấy.
Cũng không trách được, dẫn đầu là hai khuôn mặt cực phẩm với khí chất cao ngạo, đằng sau lại có tốp người vạm vỡ mặt lạnh hộ tống.
Tràng cảnh này khiến những người chứng kiến nảy sinh đủ mọi loại cảm xúc, hâm mộ có, ao ước có, sợ hãi có...!Tuy nhiên, chỉ cần người nào tinh ý một chút sẽ phát hiện ra hành vi của họ không bình thường, phạm