Trì Ngưng áp tay lên má, cảm nhận da mặt nóng bừng như bốc khói.
Cô quay sang, khều khều cánh tay Ninh Diệp: "Em vào nhà vệ sinh chút!"
"Ừm..."
"Phu nhân, xin mời đi lối này!"
Một nhân viên cung kính dẫn đường, Trì Ngưng gật đầu với hắn rồi đi theo.
Đến trước cửa nhà vệ sinh, Trì Ngưng bèn nói với tên hộ vệ sau lưng, "Anh đứng đây được rồi!"
Anh ta gật đầu rồi ngoan ngoãn lùi bước, khi cô tưởng anh ta sắp đi thì anh ta lại thẳng lưng làm môn thần giữ cửa, mặt không đổi sắc, nói: "Nếu có gì nguy hiểm cô hãy gọi tôi!"
Trì Ngưng đỡ trán, không chần chờ nữa mà bước nhanh vào trong.
Đi vệ sinh thôi mà, lấy đâu ra lắm nguy hiểm thế, sợ cô rơi vào bồn cầu chắc?
Cô đứng trước bồn rửa tay, nhắm mắt hít sâu.
Mặc dù Ninh Diệp không công khai mối quan hệ của họ ra ngoài nhưng chỉ cần người sáng suốt đều có thể nhìn ra, bởi chuyện này đã rõ như ban ngày.
Có điều, Trì Ngưng vẫn rất lo lắng cho tương lai hai người.
Không phải cô không tự tin vào bản thân, nhưng cái bóng của Ninh Diệp thật sự quá lớn.
Đứng trước hắn, cô không là gì cả.
Người đàn ông ấy có gia thế, có tiền bạc, có tài năng, còn cô, cô thấy mình vẫn thiếu sót nhiều.
Hắn càng tỏ ra chu đáo thì cô lại càng áy náy.
Đến giờ phút này, cô chưa giúp hắn được việc gì lớn lao.
So với đám Đường Tiêu, cô tự nhận mình không bằng...
Yêu một người đàn ông hoàn hảo thực sự rất vất vả, vì vậy, chỉ có một con đường, cô nhất định phải không ngừng cố gắng! Cô muốn sóng vai với Ninh Diệp, muốn nhận được sự tôn trọng và chúc phúc thật tâm từ mọi người.
Nếu không thể đứng cao bằng hắn thì ít nhất cũng chỉ được kém một chút.
Trì Ngưng không phải dạng con gái ngoan hiền, đảm đang, nhưng cô biết đối nhân xử thế là gì.
Ninh Diệp tốt với cô, cô có thể vì hắn mà sinh tử không màng, lên núi đao xuống biển lửa, dù sao hắn cũng là người kéo cô khỏi vũng bùn của quá khứ...
Nhưng cô muốn biết mình đối với hắn, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Cô có thể không cần danh phận, không cần địa vị, nhưng thứ đó lại không thể thiếu.
Trì Ngưng lắc đầu, thôi không nghĩ nữa.
Từ bao giờ cô lại đa sầu đa cảm thế này? Cùng lắm thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cô trước nay chưa ngán một cái gì.
Cười tươi, nháy mắt Trì Ngưng đã trở về hình tượng tràn đầy sức sống.
Hiện tại còn không vượt qua được thì nói gì đến tương lai...
Tiếng giày gõ đều vang lên, Trì Ngưng vừa bước ra ngoài, một cảnh tượng chói mắt lập tức đâm vào mắt cô.
Một người phụ nữ đang bị hai tên thuộc hạ Ninh gia ghì chặt xuống đất.
Trông cô ta có vẻ chật vật, từ góc độ này, cô dễ dàng nhìn thấy khe ng ực sâu hút với cúc áo để lộ.
Trì Ngưng nhếch mép, ánh mắt nhìn cô ta mang theo khinh miệt.
Việc tử tế không làm, suốt ngày nghĩ đến việc quyến rũ đàn ông.
Ngặt một nỗi, cô ta còn quyến rũ nhầm người...
"Một là đuổi việc cô ta, hai là tôi sẽ san bằng trung tâm này!"
Đáy mắt Ninh Diệp lóe lên tia chết chóc kinh người, giọng điệu lạnh lùng thấu xương.
Hắn cầm một tờ giấy ướt, không ngừng lau đi lau lại mu bàn tay, đến nỗi nơi đó đã ửng đỏ mà vẫn không chịu dừng.
Đám nhân viên trong tiệm cúi mặt không dám ho he gì, người nào người nấy im re nhằm bảo toàn tính mạng.
Đang yên đang lành vị này lại nổi trận lôi đình, hơn nữa chỉ vì lí do rất đơn giản, một nhân viên nữ đã động chạm vào hắn...
"Diệp..."
Trì Ngưng nhíu mày ngăn lại hành động của hắn, trong lòng xót xa, vừa xoa vừa thổi bàn tay người đàn ông.
Hướng mắt về phía cô, Ninh Diệp lúc này mới hòa hoãn hơn đôi chút, tuy nhiên lửa giận trên mặt cơ hồ chưa rút đi.
Hắn để mặc những ngón tay trắng tinh của cô m ơn trớn làn