Chùa Wat Arun, ngôi chùa có vị trí đẹp nhất thủ đô Bangkok, nằm cạnh bờ sông Chao Phraya thơ mộng và gần như đối diện với chùa Wat Pho.
Mới sáng sớm mà bên ngoài đã rất đông, mùi hương khói thơm ngát lan tỏa xung quanh.
Theo những bậc thang bằng đá đi lên, Trì Ngưng cùng Ninh Diệp sánh vai bước vào trong đại điện, cùng nhau dâng hương bái phật, sau đó bỏ tiền vào hòm công đức.
Xong xuôi, cô lại dẫn Ninh Diệp leo lên ngọn tháp trung tâm.
Phóng tầm mắt ra xa, cô thỏa thích ngắm nhìn những tia nắng bình minh đang nhảy nhót trên những mái chùa và cung điện rực rỡ.
Hiếm khi có cảm giác bình yên như vậy, cho nên Ninh Diệp cũng rất hưởng thụ, hắn im lặng nhắm mắt trong giây lát...
Đột nhiên, cổ tay bất chợt bị nắm lấy, Ninh Diệp mở mắt ra, hắn thấy Trì Ngưng đang đeo vòng tay cho mình.
Sợi dây màu đỏ được cô buộc chặt lại, trông cực kì đáng yêu.
"Anh không được làm mất nó, lúc nãy em đã xin sư thầy đấy!"
Trì Ngưng vừa nói vừa vỗ vào tay hắn, hai mắt cong tít lên, tám cái răng phô ra đều đặn.
"Ừm, anh sẽ giữ cẩn thận." Ninh Diệp gật đầu, hỏi, "Chỉ dẫn anh lên chùa thôi hả?"
"Không phải em không muốn, mà là điều kiện không cho phép.
Anh nhiều việc như vậy, nếu đi với em, có khi đám Đường Tiêu lại nghĩ em là yêu nữ cũng nên..." Cô nhún vai, "Từ ấy quân vương không còn lên triều."
"Một hôm không lên triều thì sao chứ? Ai bảo yêu nữ quá xinh đẹp."
Ninh Diệp gõ nhẹ vào chóp mũi cô, Trì Ngưng lười nói chuyện với hắn, cô xoay người nhấc chân xuống bậc thang.
"Về thôi, mấy thuộc hạ của anh đang ngóng dài cổ rồi kìa!"
...
Trở lại du thuyền, Trì Ngưng đứng trên boong tàu đón gió, cô mở điện thoại ra xem lịch.
"Thôi chết, ngày mai là tiệc rượu..."
Lầm bầm trong miệng, cô đắn đo không biết nên nói thế nào với Ninh Diệp.
Nên lấy lí do gì thì tốt đây? Đi chơi, đi dạo hay đi đâu?
"Vẫn là nên nói thật!"
Đợi đến chiều Ninh Diệp mới thừa ra một chút thời gian, Trì Ngưng không bỏ lỡ, cô tức tốc kéo hắn vào phòng, trịnh trọng nói: "Diệp, thực ra...!em có chuyện muốn nói với anh!"
"Chuyện gì?" Ninh Diệp nhướn mày.
"Ừm, có hơi khó nói."
"Vậy để anh nói trước! Em và ông Thanh có quan hệ gì?"
Trì Ngưng nghe thấy tiếng nổ đùng đoàng trong đầu, thấy hắn không nhắc đến chuyện này cô tưởng hắn đã quên, thế mà hắn vẫn nhớ...
Tránh được mùng 1 không tránh được mùng 2, sớm muộn gì cô cũng phải nói.
Vậy chi bằng mượn cơ hội này nói hết tất cả ra...
Hai tay Trì Ngưng xoắn vào nhau, cô im lặng một lúc, giống như đang sắp xếp từ ngữ:
"Chuyện này kể ra thì dài dòng, trước khi quen biết ông Thanh, em có làm việc cho một công ty nước ngoài...!có tên là Iris Napo.
Em được bên đó mời về với lợi nhuận vô cùng hấp dẫn, cũng do một phút mủi lòng nên em đã đồng ý.
Nhưng rất nhanh em liền phát hiện công ty đó chuyên dùng để rửa tiền, và thật không may, em đã vô tình tiếp tay cho bọn chúng..."
Nói đến đây Trì Ngưng không khỏi cảm thấy buồn phiền, dù vô tình hay cố ý, cuối cùng cô vẫn là tội phạm liên quan tới hoạt động rửa tiền...
Mặc dù cô đã làm qua khá nhiều vụ, nhưng phải nói lần đó đối phương quá mức tinh vi, cho nên cô mới bị đánh lừa như vậy.
Đáy mắt Ninh Diệp có chút lạnh, công ty của Địch Lung cũng tên là Iris Napo...!"Em dùng tên gì để hoạt động?"
"Jam!"
"Đối phương mời em về từ một diễn đàn chứng khoán?"
"Ừm...!Đó là một diễn đàn nổi tiếng thế giới, nơi hội tụ những thiên tài chứng khoán, và em là một trong số đó."
Ánh mắt Trì Ngưng hiện lên vẻ xa xăm, để được gọi với cái tên như vậy, cô đã phải đánh đổi rất nhiều.
Vì quá khứ nghèo khó và bươn chải, gia đình lúc nào cũng trong tình trạng túng thiếu