"Sau đó thì sao?"
Ninh Diệp chầm chậm hỏi tiếp.
"Một phần ba số tiền thu được từ vụ rửa tiền đó em đã gửi vào tài khoản riêng của mình.
Đó là một khoản tiền lớn, trong lúc cấp bách, vì để tránh sự truy lùng của đối phương và cảnh sát nên em đã tìm tới ông Thanh, nhờ ông ta giới thiệu cho một người khác giúp em rửa sạch khoản tiền này...!Sau khi rửa xong, trừ bỏ phí lợi nhuận, còn lại em đã gửi vào quỹ từ thiện do em lập nên."
Nghe có vẻ nực cười, nhưng lúc ấy cô không thể tự mình rửa được khoản tiền đó, nếu không hành tung của cô rất có thể sẽ bại lộ.
Cô ôm tiền của đối phương trốn mất, kiểu gì cũng bị truy sát đến cùng trời cuối đất.
Tại thời điểm Trì Ngưng phát hiện bản thân mình bị lừa thì suy nghĩ táo bạo này đã nảy lên trong đầu cô.
Mặc kệ tất cả, cô vẫn chọn con đường mạo hiểm nhất chính là ôm tiền bỏ trốn!
Trì Ngưng cảm thấy may mắn vì đức tính cẩn trọng của mình.
Khi hoạt động trên diễn đàn chứng khoán, cô không chỉ thiết lập tên, địa chỉ giả mà còn che giấu đi địa chỉ IP thật.
Cô biết, một khi xuất hiện bất kì sai lầm gì, nó sẽ trở thành điểm chết của cô, khiến cô rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Nghe xong, ánh mắt lạnh băng của Ninh Diệp khẽ lóe.
Khoảng thời gian đó hắn vẫn đang sống cùng cô, vậy mà hắn lại không phát hiện ra một chút bất thường, hay nói cách khác, cô giấu giếm quá giỏi.
Nếu hôm nay hắn không hỏi, liệu sau này cô có nói không?
"Tiểu Ngưng, em còn giấu anh chuyện gì nữa?"
Trì Ngưng ngửa cổ lên, vừa vặn chạm phải xương hàm vuông vắn của người đàn ông, những sợi râu lún phún dưới cằm hắn chọc nhẹ vào trán cô, nhồn nhột.
Cô đưa tay xoa xoa, mở miệng: "Chỉ có bấy nhiêu đó thôi, không còn gì nữa rồi..."
"Đừng khiến anh lo lắng!"
Ninh Diệp hôn nhẹ lên mí mắt cô, giọng nói ảm đạm mà đau lòng.
Vì cô, trái tim hắn đã không ít lần đau, đã không ít lần rỉ máu.
Trì Ngưng hít mũi, cô chủ động cọ cái đầu nhỏ nhắn vào ngực hắn, tỏ ra hết sức tủi thân và đáng thương.
"Người ta cũng đâu có muốn..."
Bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào lưng cô, Ninh Diệp đưa mắt nhìn ra xa, nói: "Không sao đâu, em không cần lo sẽ bị Địch Lung truy sát.
Cho dù hắn thật sự điều tra ra Jam là em thì hắn cũng chẳng thể làm gì.
Trời có sụp xuống, anh cũng là người gánh cho em!"
Trì Ngưng cảm động chết mất, cặp đùi thon dài khẽ động, chen vào giữa hai ch@n người đàn ông.
Cuối cùng, cô vẫn không quên mục đích chính, mềm giọng năn nỉ: "Diệp, quỹ từ thiện mà em lập...!ngày mai sẽ diễn ra tiệc rượu.
Vì vậy..."
"Làm sao?"
"Cho em đi nha, em hứa đi sớm về sớm!" Nói rồi cô chớp chớp đôi mắt cún con ngập nước, giơ ba ngón tay trắng tinh lên trời.
Ninh Diệp nhìn cô bằng đôi mắt thâm thúy, khóe miệng hắn câu lên một đường cong tuyệt mỹ, ngữ khí trầm mà đều: "Phải xem biểu hiện của em thế nào?"
Hắn cười khẽ một tiếng, bàn tay luồn vào trong áo cô, nhanh nhẹn như một con cá trạch.
Đầu ngón tay thuận thế vuốt v e tấm lưng trơn mịn, tinh tế, thỉnh thoảng lại cố ý véo nhẹ vào eo nhỏ mẫn cảm của cô gái...
Theo động tác của Ninh Diệp, cả người cô bỗng chốc tê dại như bị điện giật.
Trì Ngưng khó khăn vặn người như muốn thoát khỏi vuốt sói, có điều, sự ma sát qua lớp vải mỏng vô tình lại khiến người đàn ông bốc hỏa.
Hắn giữ hai tay cô lại, lật người đè cô xuống giường, hầu kết trượt vài cái, "Cho em cơ hội lấy lòng anh..."
"Đừng có mơ, em là liệt nữ, em sẽ