Đầu óc Trì Ngưng chếnh choáng vì men rượu, cô xoa xoa mặt, theo lối hành lang bước ra bên ngoài.
Gió đêm lạnh lẽo thổi vào mặt khiến cô tỉnh táo không ít.
Đột nhiên, trước mặt bị người ta chặn lấy.
Trì Ngưng ngẩng mặt nhìn xem, Lê Á Minh đang tùy ý quan sát cô, nụ cười có chút đê tiện.
"Trì Ngưng, nói chuyện với anh..."
Trì Ngưng mặt không đổi sắc, lạnh nhạt quát: "Chó ngoan không cản đường!"
Lê Á Minh kìm lại sự tức giận trong lòng, mềm giọng, "Đi với anh một lát thôi, chúng ta thương lượng..."
"Cút ra! Tôi đã bảo là không có hứng thú nói chuyện với anh!" Trì Ngưng cau có ngắt lời, sắc mặt không có vẻ gì là dễ nhìn.
Đã hết hai tiếng đồng hồ, nếu cô còn không ra Jenny sẽ lo lắng.
"Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
Lôi cô ta ra đây!" Đáy mắt Lê Á Minh xẹt qua tia thâm trầm, dứt lời, hai tên đàn ông tráng kiện từ đâu chui ra ép lấy một cô gái.
Trì Ngưng giương mắt nhìn, khi thấy Lý Huệ đang bị giữ chặt thì không khỏi chau mày.
Lê Á Minh định uy hiếp cô?
Quả nhiên, ba giây sau đã nghe hắn nói: "Tốt nhất em nên ngoan ngoãn một chút, bằng không..." Lê Á Minh chựng lại, nở một nụ cười khả ố, "Tôi cho người chơi chết cô ta!"
Lý Huệ nước mắt ngắn dài nhìn cô rồi lắc đầu: "Trì Ngưng...!mặc kệ tôi!"
Khóe miệng Trì Ngưng nhếch nhẹ, "Lê Á Minh...!tôi không ngờ bây giờ anh lại biến chất cỡ này.
Không chỉ nam nữ đều ăn mà thủ đoạn cũng rất hèn hạ.
Cái tên họ Lâm anh quen năm đó, đá hắn ta rồi hả?"
Chạm phải ánh mắt lạnh giá của cô, Lê Á Minh bất giác rùng mình.
Đó là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời hắn, vậy mà cô cứ không ngừng nhắc lại, thật muốn chọc hắn điên lên mà.
Nghĩ lại mục đích thật sự của mình, hắn nói bằng giọng u ám: "Nếu em muốn nối lại tình xưa thì cũng không phải không thể, có điều...!đem Hội Arianne trao lại cho tôi..."
Trì Ngưng như vừa nghe phải cái gì hài hước lắm, cô cười ngặt nghẽo, song, nụ cười đó thu lại rất nhanh.
Ánh mắt cô hiện lên dấu vết nguy hiểm, một cú móc trái dứt khoát rơi thẳng vào quai hàm Lê Á Minh.
Cùng lúc đó, cô đá vào bụng một tên đang giam giữ Lý Huệ, nhanh tay kéo cô ta ra.
Lý Huệ chật vật ngã vào người Trì Ngưng, cô lấy lại trọng tâm, hốt hoảng nhìn đám người hung dữ đối diện.
Lê Á Minh bị đánh cho đau điếng, tầm mắt có chút mơ hồ.
Hắn không ngờ Trì Ngưng lại ra tay nhanh như vậy, sự bất ngờ xen lẫn nỗi giận bao trùm lồ ng ngực, hắn rống lên: "Lũ vô dụng, bắt nó lại cho tao..."
Tại khe cửa nhỏ phía không xa, Jenny cùng hai tay vệ sĩ Ninh gia đang lén lút theo dõi tình hình bên trong.
Tên vệ sĩ đầu trọc thấy có vẻ không ổn, nóng vội lên tiếng trước: "Cô Jenny, lão đại đã dặn không được để cô ta mất một sợi tóc nào.
Tôi nghĩ chúng ta nên qua đó thôi."
Jenny ném cho tên vệ sĩ một cái nhìn sắc lẹm, không nhanh không chậm đáp: "Cậu lo cái gì, nói thế nào cô gái kia cũng là người thân cận lão đại, bản lĩnh chắc chắn không nhỏ.
Đối phương ít người, hơn nữa cũng chỉ được cái mã, với sức lực của Trì Ngưng thì không đáng lo ngại..."
"Nhưng..." Tên vệ sĩ vẫn còn do dự, "Nếu cô ta xảy ra chuyện gì thì lão đại sẽ lột da tôi mất."
"Không nhưng nhị gì hết, im lặng cho tôi!"
Mắt thấy vẻ mặt như sói như hổ của hai tên hộ vệ bên cạnh Lê Á Minh, Trì Ngưng khẽ híp hai con ngươi, che chở Lý Huệ lùi về sau nửa bước.
Nhận được lệnh, tên vừa rồi bị Trì Ngưng đá vào bụng liền