"Đoàng..."
Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thì một tiếng súng bỗng vang lên.
Trì Ngưng hướng tới nơi phát ra âm thanh, Ninh Diệp đang giương một khẩu súng ngắn, quanh thân là khí thế lạnh lẽo cực điểm.
Viên đạn ghim sâu vào cổ tay Lê Á Minh, máu đỏ tuôn ra ồ ạt, gã gào lên, làm rơi con dao trên tay.
Trì Ngưng nhân cơ hội đạp hắn một phát, chạy nhanh về phía Ninh Diệp.
"Diệp, anh không biết đâu, vừa rồi em sợ muốn chết..."
Trì Ngưng hít vào mùi hương lành lạnh quen thuộc, trong con ngươi phản chiếu bóng dáng Ninh Diệp, ủy khuất nói, "Nếu anh đến chậm một chút nữa thôi thì em sẽ thật sự đi đời."
"Ngoan, không sao...!Anh đã đến rồi." Ninh Diệp ôm lấy thân thể mềm mại của cô gái vào lòng, đôi mắt thâm thúy quét qua khung cảnh hỗn loạn phía dưới.
Hắn ném khẩu súng cho Hàn Thiết, chầm chậm tiến lại gần Lê Á Minh.
Theo sự chuyển động của Ninh Diệp, ánh mắt Lê Á Minh hiện lên từng vệt kinh hoàng.
Gã cố gắng chống lại cái nhìn chết chóc không nhiệt độ kia, ra sức lết người trên nền đất sạn bẩn, mồ hôi lạnh túa ra nhễ nhại.
Khóe miệng Ninh Diệp khẽ nhếch, gót giày thản nhiên giẫm lên bàn tay đầy máu của Lê Á Minh, còn không ngừng day mạnh, cơ hồ muốn nghiền nát từng khớp xương của gã.
Tiếng gào khủng khiếp thoát ra từ miệng Lê Á Minh xé rách màn đêm tĩnh mịch, toàn thân gã run cầm cập như bị bệnh.
Gã tận lực dịch chuyển nhưng không tài nào thoát khỏi gót giày của người đàn ông, ngược lại còn làm cho đau đớn tăng lên bội phần.
"Tha...!tha cho tôi...!Đau quá!"
Ninh Diệp cười gằn, đáy mắt ẩn chứa bóng đêm vĩnh cửu, thanh âm trầm khàn khiến người ta rợn tóc gáy: "Xem ra là tao đã nhẹ tay, mày vẫn còn sức mà kêu?"
"Mày...!mày là ai? Tao sẽ...!báo cảnh sát!"
Lê Á Minh lắp bắp buông lời đe dọa.
Gã tận lực giãy giụa, mặt mày tái mét, tuy nhiên gã không dám dừng lại, nếu như im lặng, chỉ sợ người đàn ông này sẽ thật sự gi3t chết gã.
Khí thế của Ninh Diệp quá mức kh ủng bố, từ khi hắn xuất hiện vạn vật như bị đàn áp tất thảy...!Lê Á Minh chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.
Muốn sống không được, muốn chết không xong!
"Tao là ai mày không có tư cách biết.
Còn báo cảnh sát, mày nghĩ mày báo nổi không?"
Nói rồi không để Lê Á Minh đợi thêm, Ninh Diệp đá một cước vào ngực hắn.
Tiếng trầm đục như xương gãy vang lên, Đường Tiêu và Hàn Thiết nhìn nhau, phen này gã ta không chết thì cũng tàn phế.
Lê Á Minh thân tàn ma dại, gã ho khục khục như muốn đứt cả thanh quản.
Không từ gì có thể diễn tả nỗi sợ cùng với đau đớn của hắn lúc này.
Gã mơ hồ cảm thấy mùi vị tử vong đang bủa vây lấy mình, bóp nghẹt hô hấp của gã...
Ninh Diệp nhìn Lê Á Minh bằng nửa con mắt, khí chất như một bậc vương giả.
Hắn vuốt nhẹ mái tóc rũ rượi của Trì Ngưng, nói: "Em thật không có mắt nhìn..."
Năm xưa lại yêu phải một tên cặn bã như vậy.
Một tay cô nắm chặt vạt áo Ninh Diệp, một tay lại buông thõng ngang hông.
Nhìn vẻ thảm hại của Lê Á Minh, lòng dạ Trì Ngưng không những không vui vẻ mà còn nặng nề là đằng khác.
Rốt cuộc cũng chỉ là quá khứ, cô không muốn đụng chạm đến nhiều.
"Anh nói đúng, ngày ấy em bị ma quỷ che mờ mắt nên mới bước nhầm đường..." Trì Ngưng cười nhẹ, mi mắt hơi động.
Đột nhiên, một tiếng khóc rưng rức vang lên.
Trì Ngưng giật mình nhìn sang, Lý Huệ đang thu mình vào một góc thút thít.
Thở dài một hơi, cô nói: "Lý Huệ, chuyện hôm nay cô hãy quên hết đi! Cứ xem như chưa từng gặp tôi, chưa từng gặp Lê Á Minh..." Ngừng một lát, cô lại tiếp, "Cũng chưa từng chứng cảnh tượng này!"
Lý Huệ ngơ ngác, sau đó chậm rãi gật đầu.
Cô ta không ngốc, rõ ràng những người này không đơn giản, nhất là người đàn ông đứng bên