Đánh giá kiểm soát rủi ro là người phụ nữ ở tổ 1.
Số tiền liên quan là hơn 100 tỷ.
Một trăm tỷ không phải là trò đùa, dù ngồi tù mọt gông cũng không thể kiểm đầu ra được.
Cô bắt đầu suy đoán rằng vị trí mình đang ngồi bây giờ là đang làm bia đỡ đạn cho người khác hoặc là đang chờ chết.
“Búp Bê, Búp Bê, chúng con yêu mẹ!” Tiếng chuông trẻ con vang lên.
Vũ Vân Hân nhìn thấy cuộc điện thoại của Lục Tâm, lập tức nở nụ cười thân thiện, “Anh Lục, chào anh!”
Qua loa điện thoại, có thể thấy cô rất vui mừng.
Mục Lâm Kiên, người đang ngồi trên chiếc ghế văn phòng cao quý, có một vẻ căng thẳng khủng khiếp trên khuôn mặt lạnh lùng của mình.
“Xin chào, cô Hân. Bây giờ cô đã khoẻ hơn chưa?”
Tim Lục Tâm đập loạn xạ, mỗi câu nói đều áp lực.
“Tôi khỏe hơn rồi” Vũ Vân Hân cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh đã quan tâm, anh Lục”
“Kỳ thực cô có thể xin thêm vài ngày, hay là cô cứ về nhà nghỉ ngơi đi?”
Những tưởng Vũ Vân Hân vừa xuất viện sẽ tiếp tục nghỉ ngơi ở nhà nhưng không ngờ người phụ nữ này đã đi làm ngay khi vừa xuất viện.
“Không! Người nghèo không đủ tư cách để nghỉ ốm” Sự quật cường trong xương tủy luôn nhắc nhở cô phải chăm chỉ làm việc kiếm tiền. “Anh Lục, tôi muốn hỏi tài liệu dự án lần trước tôi đưa cho anh có phải là rất tệ không? Vậy nên.”
“Không! Không tệ chút nào! Tốt lắm!” Anh trợn mắt nói bậy.
Nếu đổi sang người khác, có thể đã bị mắng từ lâu rồi.
“Bây giờ cô có rảnh không? Qua đây lấy lại nhé?”
“Được.”
“Vậy mời cô đến văn phòng của tổng giám đốc Mục.”
Vũ Vân Hân do dự.
Trên điện thoại yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở yếu ớt của cô.
Khuôn mặt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên trầm xuống, đầu ngón tay mảnh khảnh gõ trên màn hình điện thoại.
“Được rồi! Tôi sẽ qua ngay.”
Sau khi nói xong, có một tiếng bíp cúp máy từ điện thoại.
“Tôi nói cô Hân sẽ đến mà”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng ngồi đó, điều này thực sự khiến anh ngạc nhiên.
Từ tầng mười ba đến tầng cao nhất, phải đi một thang máy khác, thuộc loại thang máy trực tiếp lên thẳng.
Giữa hai tầng ấy có hàng chục tầng, sự chờ đợi gian nan khiến tim Vũ Vân Hân căng