Vũ Vân Hân vội vàng nhặt tất cả các vật liệu rơi ra, và nói với vẻ tự ti: “Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi”
Vũ Thư Anh, người ló đầu qua khe cửa, nhếch miệng đắc thắng, “Những thứ không được xuất hiện là những thứ không bao giờ được xuất hiện. Tưởng giả vờ đáng thương là có thể đứng trước mặt Mục Lâm Kiên đấy à?
Vũ Vân Hân đẩy ra, đúng lúc nhìn thấy Vũ Thư Anh đang đứng nhìn trộm.
Hai người gặp nhau.
“Ái chà! Bị mắng à?” “Không”
Vũ Thư Anh khiêu khích nói: “Bị mắng cũng không cần phải ngại. Cô nhìn cô xem. Cô ngồi ở vị trí tổ trưởng nhưng không có năng lực chuyên môn, thì ít nhất cô cũng phải chịu đựng áp lực của vị trí này chứ!”
“Ừm”.
Vũ Vân Hân rất chán nản, cô không cãi nhau với Vũ Thư Anh như mọi khi.
“Ngoài ra.”.
“Tránh ra!” Vũ Vân Hân lạnh mặt ám chỉ Vũ Thư Anh chặn đường cô.
Cô im lặng không có nghĩa là cô yếu đuối.
Vũ Vân Hân đi ngang qua Vũ Thư Anh với tập tài liệu.
Một mình một người đi thang máy, với tốc độ giảm dần, cảm giác tổn thương không thể giải thích được khiến tim cô đau nhói.
Cô không hiểu sao hình ảnh vừa rồi cứ hiện lên trong đầu mình.
Khuôn mặt lạnh lùng và giận dữ bảo cô cút đi của Mục Lâm Kiên giống như một màn hình chiếu phim vây quanh cô.
Cô không có cảm tình tốt với người đàn ông này, cô nóng lòng muốn ở càng xa càng tốt.
Nhưng…..
Trong khoảng trống của mỗi trang trong tài liệu, những điểm thiểu sót đều được vẽ bằng một vòng tròn màu đỏ, hàng chữ ghi chú đều tăm tắp…
Anh đang giúp cô!
Trong mỗi dự án, Mục Lâm Kiên đều chỉ ra những sai sót một cách chi tiết và thậm chí còn giúp cô phân tích tất cả các dự án. Cho dù đó là xu hướng thị trường hay kế hoạch dài hạn của dự án, Mục Lâm Kiên viết chúng từng chữ một và không dùng bàn phím để gõ chữ.
Người đàn ông này muốn gì?
Vũ Vân Hân bắt đầu lo lắng.
Không chỉ đơn giản là lo lắng về đứa trẻ bị giật mất, mà là lo lắng về việc mình bị thu phục bởi người đàn ông này.
Lúc đó cô sợ tới mức sẽ lại mất lý trí, giống như bốn