Hàm Nhi bắt taxi đi đến Diệu gia.
Cũng đã lâu lắm rồi cô không quay lại căn nhà đấy từ khi Lãnh Phong Thần mua cô thì gia đình đấy đã không còn có đứa con gái là cô nữa rồi.
“Cô còn đến đây làm gì” Diệu Linh Anh chạy ra mở cửa cô ta vẫn không thay đổi chút nào vẫn ngang ngược hống hách
“Ai vậy em yêu, em đang mang thai đừng nóng giận ảnh hưởng đến sức khỏe của thai nhi” Khang Dật chạy ra ôm vợ mình “Ai đây không phải là đứa con hoang của gia đình em sao bị chồng đuổi nên về đấy đấy à” Hai vợ chồng họ hùa nhau nói xấu Hàm Nhi
“Tôi muốn gặp cha để lấy lại tín vật mà mẹ tôi đã để lại, lấy xong tôi sẽ rời đi.” Hàm Nhi nói.
“Chỉ là vợ lẽ mà cũng có tín vật ư chắc lại là món đồ rẻ tiền”
“Cô…”
Bên trong nhà vọng ra tiếng nói của ông Diệu Kiến Trung “Sao bên ngoài ồn ào vậy?”
Ông ta ra ngoài nhìn thấy Diệu Hàm Nhi “Mày đến đây làm gì?”
“Tôi muốn lấy lại tín vật của mẹ trước kia ông từng nói tôi kết hôn với Lãnh Phong Thần thì ông sẽ trả lại cho tôi hôm nay tôi đến đây để lấy lại”
Diệu Kiến Trung gọi quản gia sai ông ta vào thư phòng lấy ra một chiếc hộp làm bằng gỗ lim trơn bóng
“Đây là thứ mày muốn cầm rồi cút đi từ nay nhà họ Diệu ta không có đứa con hoang như mày” Ông ta cầm lấy hộp gỗ từ tay quản gia ném xuống đất, rồi cả ba người vào trong nhà đóng sầm cửa lại
Phải từ khi được Lãnh Phong Thần giúp đỡ và số tiền đã bán cô thì ông ta càng ngày có chỗ đứng, việc làm ăn cũng phát triển không ngừng mặc dù không lan rộng ra quốc tế nhưng trong nước Diệu gia cũng rất giàu có.
Hàm Nhi ở bên ngoài ngồi xổm xuống nhặt chiếc hộp lên lau những vết bẩn bên ngoài hộp gỗ rồi cẩn thận cho vào túi của mình.
Bây giờ cũng không còn sớm nữa cô phải bắt taxi trở về nhà.
Buổi tối…
Anh đi vào thư phòng, Tô Hạ Hạ bên phòng này cười lạnh, cô ta gọi điện thoại đi.
- "Mau gửi đi."
Một lát sau điện thoại của cô ta “ting ting ting” trên màn hình điện thoại là hình ảnh của Hàm Nhi.
Cô ta nói, ánh mắt lóe lên tia độc ác.
Tô Hạ Hạ, lần này cô tốt nhất đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ trở về nữa.
Lãnh Phong Thần lật văn kiện ra, ánh mắt anh có chút khác lạ, đôi lông mày rậm rạp khẽ cau lại.
"Tít" điện thoại anh rung lên một tin nhắn, anh nghĩ đó là tin nhắn từ mạng nên không thèm để ý đến.
Anh tiếp tục làm việc, sắp xếp lại văn kiện.
"Tinh" Thêm một tin nhắn nữa.
Anh rốt cuộc cũng đặt văn kiện xuống, cầm điện thoại lên.
Ánh mắt anh lóe lên tia khác lạ.
Nội dung bên trong là hai tấm hình được gửi đến cùng một lúc và sau là một tin nhắn chữ, hai tấm hình chính là Diệu Hàm Nhi đang nằm dưới thân của một gã đàn ông