“Nếu không phải như thế, cô nghĩ sao?” Trần Vĩnh Hải cong môi mỉa mai, như thể đang chế giễu cô là đồ ngốc, ngay cả chuyện này cũng không hiểu được.
Nguyễn Quỳnh Anh im lặng, cầm lấy cốc nước vẻ mặt thất thường, trong lòng có chút ngọt ngào.
Thì ra thay vì bỏ đi, anh lại đi rót nước cho cô.
Nhưng tại sao anh lại muốn tự mình làm điều đó? Rõ ràng là anh có thể để cô tự làm được mà.
Hơn thế nữa, thuốc này tựa hồ cũng là do anh đưa lên, không biết nó sẽ có công dụng gì.
Đè xuống những câu hỏi này, Nguyễn Quỳnh Anh uống hai ngụm nước, viên thuốc mắc kẹt trong cổ họng trượt xuống, cổ họng lập tức thoải mái hơn, nhưng vẫn còn sót lại một chút vị đắng.
“Cảm ơn anh, Trần Vĩnh Hải.” Cầm cốc, Nguyễn Quỳnh Anh nở một nụ cười cảm ơn với Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải không thèm liếc nhìn cô, giọng nói lạnh lùng: “Bây giờ cô đi xuống dưới ăn sáng, nếu không ăn thì sau này đừng ăn nữa.”
Nói xong anh bỏ tay vào túi quần nhấc chân bỏ đi.
Nguyễn Quỳnh Anh không bao giờ nghi ngờ những gì anh nói, cô biết rất rõ rằng anh nhất định có thể nói và làm được.
Anh nói sẽ không cho cô ăn, và chắc chắn cô sẽ thực sự mất bữa sáng trong tương lai nếu không ăn.
“Tôi xuống ngay.” Nguyễn Quỳnh Anh chạy ra cửa, nói nhỏ sau lưng Trần Vĩnh Hải.
Nhìn bóng lưng không dừng lại của anh, Phạm Quỳnh Anh khẽ cắn môi, có lẽ anh đã nghe thấy.
Với khoảng cách đó, và giọng nói của cô cũng không nhỏ, trừ khi anh bị điếc, không thể nghe thấy cô nói.
Anh chỉ là không muốn trả lời đến cô mà thôi.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh yên tâm trở về phòng, đi vào phòng tắm rửa mặt, vừa rồi cô đau bụng đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi khô lại, khuôn mặt nhớp nháp đầy khó chịu.
Nhắc mới nhớ, dường như bụng cô không còn đau nhiều nữa.
“Có phải là do vừa rồi uống thuốc không?” Nguyễn Quỳnh Anh vừa lẩm bẩm vừa giữ chặt bồn rửa tay.
Có lẽ là đúng thuốc, trước đây cô đau bụng lâu ngày không thuyên giảm nhưng sau khi uống thuốc thì cơn đau biến mất ngay, tác dụng của thuốc thật là tốt.
Nhưng làm sao anh biết bụng cô đau, anh còn đặc biệt đưa thuốc đến.
Chẳng lẽ là Tô Hồng Yên nói cho anh? Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ, cười ngượng ngùng.
Có vẻ như đúng là như vậy, cô chỉ bị đau bụng sau khi uống trà do Tô Hồng Yên pha, mà Tô Hồng Yên chắc chắn không thể không biết được.
Có lẽ thuốc cũng là do Tô Hồng Yên đưa.
Cô ta muốn chỉnh cô, lại cho cô uống thuốc, Tô Hồng Yên đang nghĩ gì vậy?
Sau khi tạt hai nắm nước lạnh vào mặt, Nguyễn Quỳnh Anh soi gương, đêm qua cô ngủ không ngon, cơn đau bụng khiến cô bây giờ trông hốc hác hơn.
“Hừm.” Sau khi thở dài, Nguyễn Quỳnh Anh lau khô mặt, trang điểm một chút, che đi vẻ phờ phạc trên mặt, đi ra ngoài sau đó xuống lầu.
Trong phòng khách, Tô Hồng Yên đang ngồi trên chân Trần Vĩnh Hải, chỉnh lại cà vạt cho anh.
Trần Vĩnh Hải yên lặng ở bên cạnh, mặc cho cô ấy dày vò.
Cách cư xử của họ , chẳng khác gì vợ chồng ...
Nhìn cảnh này, Nguyễn Quỳnh Anh cụp mi, che đi vẻ phiền muộn của mình rồi bước xuống.
Tô Hồn Yên vừa thắt xong cà vạt cho Trần Vĩnh Hải, thấy cô đi tới liền vẫy tay: “Cô Quỳnh Anh, cô nhìn chiếc cà vạt tôi thắt cho Vĩnh Hải này.
Có phải tốt hơn cái ban đầu của anh ấy không?”
Có sự khác biệt nào sao?
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn một cái, cũng không nghĩ có thứ gì tốt hơn Trần Vĩnh Hải, đối với cô dường như mọi thứ cũng như nhau.
Nhưng trong lòng nghĩ vậy, nhưng không thể nói ra.
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu với Tô Hồng Yên và mỉm cười lịch sự: “Cô Yên thắt rất đẹp.”
“Vậy sao.”
Tô Hồng Yên rất vui vẻ, nắm tay Trần Vĩnh Hải cười nói: “Để thắt cà vạt tốt, em đã đặc biệt nghiên cứu kỹ.
Sau khi học xong, chỉ cần có em ở đây, thì cà vạt của anh chỉ do mình em thắt là được.”
Không có gì lạ khi cô ấy thắt cà vạt cho Trần Vĩnh Hải thành thạo đến vậy.
Trong lòng cảm thấy nhức nhối, Nguyễn Quỳnh Anh cười bất đắc dĩ: “Cô Yên vì tổng giám đốc Hải nên mới đi học sao?”
“Ừ.” Tô Hồng Yên gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh vô thức siết chặt lòng bàn tay, nhẹ giọng thì thầm: “Tốt lắm, cô Yên và tổng giám đốc Hải rất xứng đôi.”
Ngay khi cô nói lời này ra, Trần Vĩnh Hải đã nheo mắt lại và nhìn cô một cách u ám.
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ cảm thấy ớn lạnh sống lưng, cúi đầu không dám chạm mắt.
Cô khó hiểu, tại sao anh lại tức giận.
Anh yêu Tô Hồng Yên, cô nói như vậy, anh không phải là nên vui hay sao?
Tại sao lại là tức giận chứ.
“Cô Quỳnh Anh, cô đang nói cái gì vậy.”
Tô Hồng Yên dậm chân, mặt đỏ lên, ngượng ngùng giải thích: “Tôi và tổng giám đốc Hải chỉ là...”
“Được rồi!”
Trần Vĩnh Hải đột ngột ngắt lời cô, lạnh giọng đưa một tập