“Anh ấy đang ở đâu?” Nguyễn Quỳnh Anh đứng lên, tâm trạng có chút lo lắng.
Đây là biệt thự của Trần Vĩnh Hải, anh ấy qua đây, nếu để Trần Vĩnh Hải biết được, nhất định anh sẽ tức giận.
“Bác sĩ Phong đang ở phòng khách.
”
Ngang nhiên vào được đây?
Anh ấy không bị đuổi đi thực sự là chuyện lạ!
“Tôi sẽ qua đấy ngay.
” Nguyễn Quỳnh Anh lau qua miệng, vội vàng bước đến phòng khách.
Tô Hồng Yên đỡ trán, thấp giọng nói: “Bác sĩ Phong… liệu có phải anh ta không?”
Vừa nghĩ đến chuyện có thể chính là anh ta, Tô Hồng Yên không thể ngồi yên, đứng lên, vội đuổi theo Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh đi tới phòng khách, nhìn thấy Trần Cận Phong đang ngồi ở sô pha, đang nâng tách cafe lên uống.
Có lẽ tách cafe rất hợp với vị giác của anh ấy, mặt anh lộ rõ vẻ hài lòng, nhắm mắt lại thưởng thức.
Người giúp việc nữ đứng bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên mỗi lần nhìn trộm anh ấy, còn hỏi anh ấy có muốn uống thêm không.
“Cận Phong.
” Nguyễn Quỳnh Anh đi đến, gọi tên anh.
Trần Cận Phong mở mắt ra, nhìn cô cười ấm áp: “Quỳnh Anh, em đây rồi.
”
Cô gật đầu, Nguyễn Quỳnh Anh dùng giọng vội vàng hỏi: “Sao anh lại qua đây ? Anh không sợ…”
Biết cô muốn nói gì, Trần Cận Phong đặt tách cafe trong tay xuống, ý cười ngày càng hiện rõ, “Yên tâm đi, lần này là tổng giám đốc Hải mời anh đến.
”
“Ai?” Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu, vẻ mặt không tin nổi.
Bộ dạng của cô trông rất ngốc nghếch, đôi mắt Trần Cận Phong qua thấu kính ánh lên vẻ tối tăm, vỗ vỗ tay lên hộp cứu thương bên cạnh: “Hôm qua em không tới bệnh viện, tổng giám đốc Hải gọi anh qua đây khám cho em.
”
Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh há miệng thở dốc, liền vội vàng lục lại suy nghĩ.
Cô nghĩ đến hôm qua khi nhờ chú Dương chở đi, vốn là cô định đến bệnh viện khám lại, kết quả trên đường đến bệnh viện, cô nhận được tin nhắn của Lê Diệu Ngọc, sau đó cô liền bỏ qua chuyện đi khám, đến bây giờ cô mới nhớ.
“Thực sự xin lỗi Cận Phong, hôm qua xảy ra việc gấp, em quên mất.
”
“Không sao, chẳng phải hiện tại anh đã đến đây rồi sao.
” Trần Cận Phong nhún vai, tỏ vẻ không có gì.
Sau đó anh nhìn xung quanh hỏi: “Khám ngay tại đây, hay đi lên phòng?”
Nghĩ tới phòng y tế Trần Vĩnh Hải nói tối qua, Nguyễn Quỳnh Anh há miệng thở dài, nhìn về phía quản gia Hoàng.
Quản gia Hoàng hiểu ý liền chỉ lên trên lầu: “Phòng y tế ở trên tầng hai, đó là phòng cậu chủ đặc biệt dành cho cô Quỳnh Anh, trong đó có đủ mọi dụng cụ y tế.
”
Nghe vậy, Trần Cận Phong nhăn mày, gọng kính vàng phản chiếu ánh sáng, “Anh ta đặc biệt làm cho em?”
Xem ra anh đã coi thường Trần Vĩnh Hải quá rồi.
“Đúng vậy, anh Hải rất quan tâm cô Quỳnh Anh.
” Quản gia Hoàng nói tiếp.
Nguyễn Quỳnh Anh cười, không phản bác.
Trần Vĩnh Hải tính tình không cố định, nhiều khi đối xử với cô thực sự rất tốt, giống như vừa rồi ở trong phòng, anh tự tay cho cô uống thuốc.
Nhưng đôi khi đối với cô cũng rất tàn nhẫn, thật sự tàn nhẫn.
“Được, vậy lên phòng y tế.
” Trần Cận Phong đeo hộp y tế lên lưng, ý bảo quản gia Hoàng dẫn đường.
Ba người đang chuẩn bị lên tầng, bỗng nhiên Tô Hồng Yên từ trong bóng tối bước ra, khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Anh trai đã lâu không gặp.
”
Anh trai?
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn nhanh về phía Trần Cận Phong.
Vẻ mặt ôn hòa của anh ấy biến mất, thay vào đó là thái độ thờ ơ, lạnh lùng, “Đúng vậy, đã lâu không gặp, tôi không nghĩ lại có thể gặp cô ở đây, em gái Yên.
”
Ba chữ ‘em gái Yên’ bị anh nhấn mạnh, còn mang theo ý oán hận.
Thái độ Trần Cận Phong như vậy, khiến Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy có chút xa lạ.
Trong trí nhớ cô, từ khi biết anh ấy đến giờ, Trần Cận Phong luôn là người hiền lành, chưa từng để lộ ra thái độ hung ác nham hiểm như này.
Hiện tại anh ấy không chỉ lộ ra vẻ hung ác, mà đối tượng còn là Tô Hồng Yên, chuyện Trần Cận Phong và Tô Hồng Yên là anh em còn khiến cô kinh sợ hơn.
“Em cũng không ngờ, sau hai năm, em lại có thể gặp lại anh, em còn nghĩ cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.
”
Tô Hồng Yên ôm cánh tay, liếc nhìn thấy trên vai Trần Cận Phong có để hộp cứu thương, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Anh trai hiện tại là bác sĩ ngoại khoa sao?”
“Có vấn đề gì không?” Trần Cận Phong nghiêm nghị, không mặn không nhạt trả lời.
Tô Hồng Yên che miệng cười hai tiếng: “Đương nhiên không có gì, em thấy mừng cho anh, cuối cùng thì anh cũng chọn đúng chuyên ngành.
Nếu cô giáo biết được, nhất định sẽ rất vui mừng.
”
Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày, những lời này nghe thế nào cũng thấy có vẻ khó chịu.
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng khi vào tai cô, lại không khác gì lời giễu cợt.
Có lẽ là cô tự cảm thấy sai không?
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Trần Cận Phong, chỉ thấy hai tay anh nắm