Bầu không khí giữa hai người chỉ cần một đốm lửa nhỏ là có thể bùng cháy.
Chu Hạo Thanh nhìn cánh cửa phòng cấp cứu và tự trách mình, rồi lại đùng đùng lửa giận quay sang nhìn Thịnh Vân Hạo.
Dường như tất cả mọi chuyện đều do Thịnh Vân Hạo gây nên.
Có vẻ Thịnh Vân Hạo đã cảm nhận được ánh mắt của Chu Hạo Thanh, anh người mắt lên nhìn anh ta, trong đáy mắt là một vùng tĩnh lặng, Khi Tô Tuyết Vy gặp tai nạn, thậm chí anh còn suýt mất đi cả niềm hy vọng sống.
“Thịnh Vân Hạo, tôi sẽ không hợp tác với anh nữa, tôi sắp sửa hủy bỏ được hôn ước với Lục Đan Bạch rồi, tôi sẽ giữ chặt Tuyết Vy trong tay, không để anh đụng tới một sợi tóc của cô ấy nữa.
”
Giọng nói của Chu Hạo Thanh sang sảng, mạnh mẽ, từng lời từng chữ như hòn đá nặng đập vào trái tim của Thịnh Vân Hạo.
Lúc quay sang nhìn Chi Hạo Thanh, đôi mắt ngập tràn đau khổ của Thịnh Vân Hạo chỉ có lòng căm thù.
“Tôi sẽ không để anh mang cô ấy đi.
”
Bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, khí chất mạnh mẽ, lạnh lùng tỏa ra xung quanh khiến người ta nhìn xa đã thấy sợ, không ai dám bước tới gần.
Rất lâu sau, đèn phòng cấp cứu mới tắt, bác sĩ đi ra ngoài nhìn hai người trước mặt và hỏi.
“Ai là người nhà của bệnh nhân?”
Cả hai cùng đồng thanh đáp: “Tôi.
”
Bác sĩ cũng không có lòng dạ nào nói dông dài với hai người họ mà đi thẳng vào chủ đề chính: “Bệnh nhân bị thương rất nặng, vùng bụng bị đâm hai nhát dao, cánh tay phải bị chém, ngực bị đâm, suýt trúng vào tim, tất may được đưa đi cấp cứu kịp thời nên không còn nguy hiểm gì đến tính mạng, trước mắt chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ bình phục, tuyệt đối không được gây ảnh hưởng đến bệnh nhân nghỉ ngơi.
”
Nói xong, bác sĩ đẩy giường bệnh của Tô Tuyết Vy đi.
Hai người rảo bước theo sau, vừa đến cửa phòng bệnh đã bị bác sĩ ngăn lại.
“Hai anh ồn ào quá, ngồi đợi ở bên ngoài đi, để người nhà khác vào trong chăm sóc.
”
Cảnh đánh nhau của hai người khi nãy vẫn hiện ra trước mắt bác sĩ, nếu cả hai cùng vào sẽ khiến tình trạng của người nằm bên trong trở nên trầm trọng hơn.
Lát sau, Tiêu Châu nhận được điện thoại đã đưa Tô Thần Vũ gấp rút tới, bất lực nhìn hai người ở trước cửa phòng bệnh rồi đi vào trong.
Nhìn Tô Tuyết Vy đang nằm trên giường bệnh, Tô Thần Vũ đau xót hỏi.
“Mẹ bị làm sao thế ạ?”
“Ừ, bị ốm, sẽ khỏi nhanh thôi.
” Tiêu Châu không biết phải dỗ trẻ con như thế nào, đành phải trả lời một câu cứng nhắc.
“Giống như cháu ạ? Bị ốm đau lắm, còn phải tiêm nữa.
” Tô Thần Vũ ngồi trên ghế nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Tô Tuyết Vy.
Tiêu Châu gật đầu không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn Tô Tuyết Vy đang say ngủ, rồi lại nhìn ra ngoài cửa.
Ngoài cửa có tiếng va chạm nhẹ, khiến Tô Tuyết Vy nhíu mày, hơi thở không ổn định, đứng dậy đi về phía cửa, vừa mở cửa ra thì thấy hai người đang trong tư thế chuẩn bị đánh nhau.
“Cảm phiền hai anh có muốn đánh nhau thì đi ra xa một chút.
”
Nói xong lại quay trở về trông Tô Tuyết Vy.
Sắc mặt của người nằm trên giường bệnh trắng bệnh, mũi còn cắm ống thở, môi tái nhợt không còn giọt máu, vẫn chưa thấy có sức sống hơn so với lúc mới đến.
Không còn nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, Tiêu Châu nhìn người nằm trên giường bệnh, Tô Tuyết Vy dần ổn định lại, chiếc máy theo dõi bên cạnh cũng hiển thị những chỉ số bình thường.
Hai người ngồi yên lặng trên băng ghế bên ngoài, dẫu trong thâm tâm cáu giận cách mấy cũng không rời xa Tô Tuyết Vy nửa bước.
Vết máu trên quần áo của Thịnh Vân Hạo vẫn chưa khô, trông rất đáng sợ, lại cộng thêm lúc nãy đánh hau với Chu Hạo Thanh nên lúc này cả người lôi thôi lếch thếch.
Nắm tay Chu Hạo Thanh cũng dính vết máu, khóe miệng nhếch lên khinh bỉ, nhìn Thịnh Vân Hạo bằng ánh mắt giễu cợt, nói giọng dửng dưng:
“Thịnh Vân Hạo, chuyện này anh chưa xong với tôi đâu, hế nơi nào có anh xuất hiện là Tuyết Vy cũng gặp chuyện, anh cuốn xéo đi thì hơn, tôi nghì, Tuyết Vy hoàn toàn không muốn nhìn thấy anh đâu.
”
Bị xát muối vào nỗi đau, Thịnh Vân Hạo cau mặt nhìn chằm chằm Chu Hạo Thanh, thế nhưng anh thực sự cũng không có lời gì để phản bác lại bởi những điều Chu Hạo Thanh nói không sai.
Bất cứ nơi nào anh xuất hiện là Tô Tuyết Vy xảy ra chuyện, ban đầu là nhà họ Tô, bây giờ thì thành bản thân mình.
Chu Hạo Thanh không vì sự thay đổi nét mặt của anh mà ngừng lại.
“Tất cả mọi chuyện đều do anh gây ra, Thịnh Vân Hạo, anh luôn