Tô Tuyết Vy dần dần ổn định lại, dưới bàn tay vuốt ve của Tô Thần Vũ, cô chầm chậm mở mắt ra, mấp máy môi muốn nói thì phát hiện thấy mình không thốt được nên lời,
Tô Thần Vũ nhìn Tô Tuyết Vy reo lên vui sướng: “Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi!”
Cô nở nụ cười yếu ớt nhìn Tô Thần Vũ và gật đầu, nước, bây giờ cô muốn uống nước, miệng khô khốc và cảm giác cổ họng sắp bốc khói làm cô thấy bực bội.
Tiêu Châu liên tục dùng bông tăm tẩm ướt chấm môi cho Tô Tuyết Vy, miệng còn nói: “Bác sĩ bảo tạm thời không uống nước được, tôi lấy bông tắm thấm ướt cho cô.
”
Tô Tuyết Vy gật đầu nhìn lên trần nhà, nhớ lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, cô nhớ là Thịnh Vân Hạo đã đưa mình đến bệnh viện.
Dường như, Tiêu Châu biết cô muốn nói gì, bèn chỉ tay ra cửa: “Anh ấy đang ở ngoài cửa, còn có một người nữa cũng đang đứng đấy, hai người vừa gặp đã như thể người kia mắc nợ mình không trả vậy.
”
Tô Tuyết Vy im lặng, sao cả Chu Hạo Thanh cũng đến, cô không muốn kéo theo bất cứ ai dính líu vào việc này.
“Có cần tôi gọi họ vào không?”
Tô Tuyết Vy vội lắc đầu, tạm thời cô vẫn chưa muốn trông thấy Thịnh Vân Hạo, và Chu Hạo Thanh cũng vậy, cô không muốn có mối quan hệ với bất cứ một ai.
Tiêu Châu đặt nước xuống lặng lẽ nhìn dáng vẻ của Tô Tuyết Vy lúc này, bấm chuông gọi.
Bác sĩ đến rất nhanh, sau khi kiểm tra các chỉ số của Tô Tuyết Vy thì nói: “Không sao rồi, lát nữa đợi hết chai truyền là có thể ăn uống được, đừng làm ồn để bệnh nhân nghỉ ngơi.
”
Hai người đứng ngoài cửa yên lặng lắng nghe tùng lời bác sĩ nói, ánh mắt của Thịnh Vân Hạo không rời khỏi Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy nhìn hai người ngoài cửa, cô cảm thấy ái ngại với Thịnh Vân Hạo, ánh mắt nhìn Thịnh Vân Hạo cũng thay đổi.
Thịnh Vân Hạo hiểu rõ khi thấy sự chán ghét và khinh bỉ trong cái nhìn của Tô Tuyết Vy.
Trái tim như bị người ta bóp nghẹt, đau đớn thổn thức.
Bác sĩ đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, nhìn hai người ngoài cửa, thở dài và bảo.
“Hai anh cứ đứng yên ở ngoài này đi, đừng vào trong làm cho bệnh nhân kích động, nhất là anh đấy, máu me bê bết cả người, vào trong đấy lại chẳng làm bệnh nhân sợ muốn chết, giờ cô ấy không chịu được kích động đâu.
”
Nói xong rồi thì vòng qua hai người và đi, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
Thịnh Vân Hạo nhìn cả người đầy máu, ôm mặt khổ sở, trong lòng chỉ biết tự trách mình, đau đớn và thất vọng, anh đã hoàn toàn thất vọng với chính mình.
Anh tưởng rằng lần này đến vẫn còn có thể cầu xin Tô Tuyết Vy tha thứ, nhưng khi trông thấy sự chán ghét trong mắt Tô Tuyết Vy, anh giống như bị rút sạch cả linh hồn.
Chu Hạo Thanh nhìn bộ dạng đau khổ của anh, cơn giận trong lòng không hề nguôi ngoai, mà chỉ càng bốc lên ngùn ngụt, anh ta lạnh lùng buông lại một câu rồi quay người bước vào phòng giặt.
“Hiện tại Tuyết Vy không muốn trông thấy anh, anh cút đi!”
Thịnh Vân Hạo ôm đầu khổ sở, anh không biết tại sao lại thành ra nông nỗi này, mọi chuyện phát triển không nằm trong dự tính của anh, nhìn đầy người toàn những vết máu, anh nhếch miệng cười châm biếm, thì ra, quả bảo là có thật.
Lảo đảo đi ra khỏi bệnh viện, cũng bỏ mặc ánh nhìn và những lời bàn tán của những người xung quanh, lúc này đây anh có đứng bên đường gọi xe cũng không ai dám chở anh.
Anh cười tự giễu, trở về khách sạn.
Ở một nơi khác, tên lưu manh gọi điện cho Mạnh Tú Cầm.
“Thưa bà Tú Cầm, mọi chuyện đã êm xuôi.
”
Điệu cười nham hiểm của Mạnh Tú Cầm vang lên: “Thế à? Đã chết chưa?”
“Tôi trông thấy tận mắt cô ta ngã trong vũng máu rồi mới bỏ đi, lần này tôi tự mình ra tay, đâm cho cô ta mấy nhát liền rồi mới đi.
”
Nghe lời kể phía bên kia điện thoại, Mạnh Tú Cầm cười lớn, cuối cùng con khốn này cũng chết, cuối cùng cũng đã chết rồi, không còn ai cản trở được bà ta nữa.
“Tốt, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho anh, anh cứ kiên nhẫn chờ đợi là được.
”
Kết thúc cuộc gọi, Mạnh Tú Cầm nhìn Lâm Gia Thần đang ngồi trên ghế sô pha, cất giọng cười ác độc, chậm rãi lên iếng: “Tô Tuyết Vy đã chết rồi.
”
Như thể nghe thấy một chuyện vặt vãnh chẳng liên quan gì đến mình, nét mặt anh ta không hề thay đổi, đáp lại