Sau khi Tô Tuyết Vy tiễn Thịnh Vân Hạo đi liền nhìn thấy gương mặt hốc hác của Chu Hạo Thanh, anh ta đứng ở cửa nhìn cô, cô không dám tin, đi tới hỏi anh ta:
“Hạo Thanh, anh sao vậy?” Tô Tuyết Vy nhìn dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ này của Chu Hạo Thanh, cô cảm thấy vô cùng lo lắng.
Chu Hạo Thanh vác bộ râu rài thườn thượt đi vào phòng bệnh ngồi, hình như anh ta rất buồn ngủ, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu đã hơi mơ màng rồi, rất nhanh sau đó người ngồi trên ghế đã ngủ mất, những tiếng hít thở khe khẽ truyền tới.
Tô Tuyết Vy không biết phải làm sao nhìn anh ta, sau đó cô đi ra khỏi phòng bệnh, đi mua chút đồ ăn.
Trên đường cô vẫn luôn suy nghĩ tình hình hiện tại rốt cuộc là như thế nào.
Trình Thiên Na bị bắt, Lục Đan Bạch bị nhốt lại, bây giờ Chu Hạo Thanh lại mang khuôn mặt hốc hác này tới tìm cô.
Tất cả những chuyện này khiến cô cảm thấy đau đầu, chuyện hôm nay tại sao lại xảy ra, dường như là có người đã mưu tính từ trước vậy.
Hơn nữa, sự xuất hiện của Trình Vũ Thanh khiến cô có một cảm giác nguy hiểm rất lớn, cô luôn cảm thấy những chuyện này xảy ra đều là do một tay Trình Vũ Thanh làm hết.
Cô thở dài một hơi, trong lòng thầm nói, những chuyện này không liên quan gì đến cô, hà tất phải mất công đi nghĩ những chuyện chẳng liên quan gì, cô chỉ cần Tô Thần Vũ yên ổn sống qua ngày là được.
Cho dù về sau Thịnh Vân Hạo có biết được chuyện này thì làm sao, sớm muộn anh cũng phải biết thôi, bây giờ chỉ là để cho Tô Thần Vũ hiểu được rằng mình vẫn còn có bố.
Bệnh của Tô Thần Vũ là vấn đề lớn, bây giờ nhìn thì có vẻ cậu bé đã ổn, không có gì phải lo nữa rồi.
Trong đầu Tô Tuyết Vy loạn như cào cào, cô không biết nên nói gì, nên làm gì, chỉ cảm thấy chẳng làm được gì hết.
Sau khi mua đồ xong, quay về phòng bệnh, ti vi bên ngoài đang phát tin tức mới.
“Vụ án đẫm máu của tập đoàn Trình Cố vào hai mươi năm trước hôm nay đã được phá xong, hôm nay cảnh sát đã bắt được người tình nghi lớn của vụ án vào hai mươi năm trước! ”
Giọng nói trong ti vi vẫn còn không ngừng vang lên, Tô Tuyết Vy cảm thấy mình như điên lên vậy, hiện tại, những chuyện đang ùn ùn kéo tới chính là báo ứng.
Cô bị những chuyện này hành hạ tới điên rồi, cô không muốn nghe thấy nó nữa nên đã nhanh chóng đi vào phòng bệnh, nhìn hai người đang ngủ, cô không biết trong lòng minh đang thấy thế nào nữa, dường như những chuyện kia đã cứa một nhát trong tim cô, mãi mãi không xóa mờ đi được.
Tiếng động nhỏ đã làm Chu Hạo Thanh tỉnh giấc, Tô Tuyết Vy áy náy nhìn anh, nói: “Xin lỗi, tôi làm anh tỉnh hả?”
Chu Hạo Thanh lắc đầu nói: “Không, là vấn đề của chính tôi thôi.
”
Tô Tuyết Vy cảm thấy Chu Hạo Thanh có điểm gì không đúng lắm, cô ngồi xuống bên cạnh anh, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Trước đó khi cô đi đến nhà Lục Đan Bạch, cô nhận ra tình trạng của Lục Đan Bạch và anh ta cũng y như nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Mới có hai ngày thôi mà.
“Tuyết Vy, em đã biết chuyện về hôn ước chưa?” Bây giờ Chu Hạo Thanh vì chuyện này mà đã bị hành hạ tới nỗi người không ra người, ma không ra ma, anh ta đã đau khổ suốt mấy ngày rồi.
Tô Tuyết Vy nhíu mày, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Hạo Thanh kể hết mọi chuyện cho cô nghe, anh ta nhận ra mình không buồn đến như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn rất khó chịu, giống như bị ai đó trộm mất trái tim vậy.
Nghe xong toàn bộ sự việc, Tô Tuyết Vy cảm thấy trái tim mình bị bóp đến đau đớn, Lục Đan Bạch vì chuyện của cô lại có thể lấy mình ra làm vật tế.
“Về sau, tôi có tới nhà cô ấy, thế nhưng cô ấy không muốn gặp tôi, tôi thật sự không biết nên làm sao nữa.
” Chu Hạo Thanh ôm đầu, không biết nên nói thế nào.
Tô Tuyết Vy chỉ có thể ở bên cạnh, nhẹ nhàng an ủi anh, dù sao những chuyện này bản thân cô cũng không rõ, nếu như cô biết rõ thì sẽ không có dáng vẻ hờ hững như này rồi.
Tập đoàn Thịnh Lâm, phòng làm việc của chủ tịch.
Sắc mặt Thịnh Vân Hạo không vui vẻ gì nhìn Trình Vũ Thanh, anh híp mắt lại, nói: “Cô tới đây làm gì?”
Trình Vũ Thanh nhìn Thịnh