Tô Tuyết Vy cảm nhận động tĩnh trên giường thì chậm chạp ngẩng đầu nhìn, cô cười nói: “Thần Vũ đã tỉnh rồi à, con đói bụng không? Muốn ăn gì nè?”
Đối mặt với câu hỏi của Tô Tuyết Vy, trong nhất thời, Tô Thần Vũ chẳng biết trả lời thế nào, cậu bé chỉ nói chậm rãi: “Mẹ ơi, con muốn uống nước.
”
Tô Tuyết Vy vội vàng rót nước cho cậu bé uống, cô lặng lặng ngắm cậu bé, trong lòng thầm nhủ chỉ cần Tô Thần Vũ không có việc gì thì tốt.
Khi Tô Thần Vũ biết bản thân ngã bệnh còn nhập viện nữa, cậu bé khổ sở nhìn Tô Tuyết Vy, cậu bé hít mũi: “Mẹ ơi, có phải con lại gây rắc rối đúng không ạ?”
Tô Tuyết Vy đau lòng với đứa con hiểu chuyện của mình, cô im lặng ôm lấy cậu bé, muốn truyền chút hơi ấm của mình, Tô Thần Vũ cũng ôm cô.
Quản gia đứng ngay cửa, từ từ bước vào, ông ấy đặt bữa ăn sáng lên bàn rồi nói: “Mợ chủ, thiếu gia, hai người ăn cơm đi.
”
Tô Tuyết Vy biết ơn ông: “Cảm ơn chú.
”
Ở tập đoàn Thịnh Lâm, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Thịnh Vân Hạo không biết Trình Vũ Thanh ngu thật hay giả ngốc, anh đã nói như vậy mà con người này còn quấn lấy anh.
Nếu để cho Tô Tuyết Vy nhìn thấy như lần trước thì mối quan hệ của hai người đi đời nhà ma, anh không muốn cô rời khỏi mình.
Trong khoảnh khắc đó, anh nghĩ đến Tô Thần Vũ còn ở bệnh việ liền đau lòng, nó chẳng khác việc Tô Tuyết Vy rời xa anh, cả hai người đều là người anh yêu nhất.
Trình Vũ Thanh nhìn người đàn ông trước mặt mình mà ánh mắt chưa từng nhìn cô ta, trong lòng cảm thấy thật tuyệt vọng nhưng cô ta vẫn lên tiếng: “Anh họ à, chúng ta đi ăn cơm đi, anh đã bận cả buổi sáng rồi.
”
Thịnh Vân Hạo bình tĩnh lườm cô ta, tay vẫn tiếp tục làm việc, anh lạnh lùng nói: “Nếu cô Thanh đây đói bụng thì cứ đi ăn.
”
Trình Vũ Thanh cố chấp nói: “Anh họ à, chúng ta đi ăn cơm đi, em trở về đã lâu nhưng hai ta vẫn chưa đi ăn chung lần nào.
”
Thịnh Vân Hạo bị làm phiền bèn nói: “Cô cho rằng mình là ai hả? Dựa vào cái gì mà bắt tôi đi ăn với cô chứ?”
Câu nói này tát thẳng vào mặt Trình Vũ Thanh, Trình Vũ Thanh hiểu chứ, cô ta biết Thịnh Vân Hạo rất ghét cô ta nhưng sẽ nhanh thôi, anh sẽ phải cảm ơn cô ta.
Trình Vũ Thanh lôi kéo cánh tay Thịnh Vân Hạo: “Anh xem em là em họ đi mà! Chỉ cần dự án này hoàn thành thì anh sẽ không thấy em nữa đâu.
”
Thịnh Vân Hạo đặt bút xuống, anh bấm gọi điện thoại nội bộ: “Bảo vệ đâu, mau lên đuổi người.
”
Sắc mặt Trình Vũ Thanh trở nên khó coi, cô ta hoàn toàn không ngờ rằng Thịnh Vân Hạo sẽ đối xử với mình như vậy, dù sao giữa hai người còn có quan hệ họ hàng mà.
Sao Thịnh Vân Hạo có thể nhẫn tâm đến thế, chẳng lẽ mối quan hệ của bọn họ còn chưa chứng tỏ tình cảm cô ta dành cho anh à?
Cô không cam tâm, đưa tay ngắt máy, vẻ mặt tái nhợt lên tiếng: “Không cần, tự em đi.
”
Nói xong, cô ta bước run rẩy đi ra đóng cửa văn phòng, lúc rời khỏi tập đoàn Thịnh Lâm liền gọi điện cho một người.
“Có chuyện gì?’
Mà Thịnh Vân Hạo hoàn toàn không biết những điều này, anh chỉ biết mình phải nhanh chóng xử lý công việc để thăm Tô Thần Vũ ở bệnh viện.
Chuyện tối hôm qua còn rõ mồn một trước mắt anh, nếu không phải có việc thì anh đã lập tức bỏ đi rồi, anh còn đang lo gần chết hai người kia đây.
Giải quyết nhanh công việc, anh cầm chìa khóa xe rời khỏi tập đoàn Thịnh Lâm, lái xe thật nhanh đến viện, bây giờ anh lo sợ Tô Thần Vũ vẫn chưa tỉnh.
Bệnh viện.
Quản gia vừa mở cửa đã trông thấy Thịnh Vân Hạo chạy hồng hộc tới, ông ấy kinh ngạc kêu lên: “Cậu chủ đã giải quyết