Trong phòng là tiếng cười đùa, trong đầu Tô Tuyết Vy vẫn nhớ kỹ những gì Trì Linh Ngọc đã làm, cô sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Vừa rồi cô không thể kiểm soát bản thân suýt chút nữa khiến Tô Thần Vũ gặp nguy hiểm, cô luôn nghĩ bản thân che giấu đủ sâu nhưng thì ra vẫn kém cỏi đến thế.
Thịnh Vân Hạo nhìn dáng vẻ của cô, song, không để trong lòng.
Anh chợt nhớ hình như cô vẫn chưa báo tình trạng của Tô Thần Vũ với mình.
Rốt cuộc là sao? Anh như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Tô Tuyết Vy, anh chẳng hỏi rõ mà muốn để cô tự nói.
Nếu không phải chính miệng Tô Tuyết Vy nói thì mọi chuyện sẽ vô nghĩa, anh cũng không muốn đi điều tra Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy liếc nhìn Thịnh Vân Hạo: “Sao vậy?”
Thịnh Vân Hạo nói: “Không có gì, sao Thần Vũ lại bệnh nặng thế này?”
Tô Tuyết Vy sững sờ, cô biết Thịnh Vân Hạo đã nghi ngờ mình, cô không muốn nói về bệnh tình của con trai, nếu để anh biết, chắc chắn anh sẽ không tin.
Nói không chừng còn lộ ra thân phận của mình, mối quan hệ của hai người.
Tô Tuyết Vy cúi đầu nhìn Tô Thần Vũ, cô không đành khiến Tô Thần Vũ mất đi ba.
Cô từ từ mở miệng: “Đúng thế, tại sao lại trở nên như vậy chứ?”
Giọng điệu qua loa khiến Thịnh Vân Hạo cực kì khó chịu tựa như Tô Tuyết Vy đang nói một chuyện nhỏ, chẳng đáng gì.
“Tuyết Vy à, em mau nói thật cho anh biết chuyện này là sao?” Thịnh Vân Hạo nhỏ giọng hỏi.
Nghe giọng điệu của Thịnh Vân Hạo, Tô Tuyết Vy chỉ cảm thấy nực cười, cô không nói mà bắt cô nói sao? Cô ghét điều đó, nhíu mày nói:
“Nói thật ư? Những gì diễn ra trước mặt của anh chính là sự thật, tôi đã mặc kệ chuyện giữa anh và đám người ngoài kia, bây giờ lại theo tới đây, bản thân anh không muốn nói gì sao?”
Thịnh Vân Hạo nghe vậy, chỉ cảm thấy buồn cười, hai việc này chẳng liên quan gì nhau, anh vuốt trán thở dài nói: “Hai chuyện này không giống nhau”
Tô Tuyết Vy nhắm mắt rồi mở mắt nói: “Sao không giống chứ? Này Thịnh Vân Hạo, nếu Tô Thần Vũ có mệnh hệ gì thì tôi sẽ không tha cho anh đâu.
”
Quản gia bất lực nhìn hai người đang cãi nhau, ông ấy cảm thấy mình vẫn chưa hiểu tại sao bọn họ lại gây gổ.
Ông ấy không biết họ cãi nhau vì điều gì thậm chí nguyên nhân bắt đầu.
Thịnh Vân Hạo nghe vậy bèn nhíu mày, anh không thể tin, dường như bản thân đang nghe chuyện cười, anh nói:
“Sao em cứ trách anh vậy Tuyết Vy? Anh không muốn nói nữa cũng chẳng muốn làm gì nữa.
”
Tô Tuyết Vy biết cô không nên như vậy nhưng cô không thể kiểm soát tâm trạng của mình, nếu để Thịnh Vân Hạo biết mình gạt anh kết quả cuối cùng của Trình Thiên Na.
Cô không muốn chuyện như vậy xảy ra, Tô Thần Vũ mồ côi ba, Thịnh Vân Hạo hận nhất loại người phản bội thậm chí là lừa gạt anh.
Đứng dậy kéo Thịnh Vân Hạo ra ngoài, cô cố gắng tránh Tô Thần Vũ thấy hai người gây nhau sẽ để lại bóng ma tâm lí cho cậu bé, Tô Thần Vũ vẫn còn quá nhỏ.
Quản gia trông giữ Tô Thần Vũ, ông ấy im lặng nhìn bọn họ rời đi.
Hai người đi đến chỗ khúc ngoặt vắng người, lúc này, Tô Tuyết Vy mới lên tiếng: “Này Thịnh Vân Hạo, anh phải hiểu ý tôi chứ?”
Thịnh Vân Hạo bối rối, rốt cuộc cô đang nói cái gì vậy, anh nheo mắt nhìn Tô Tuyết Vy rồi dịu dàng nói: “Rốt cục là sao? Gần đây em hơi lạ.
”
Tô Tuyết Vy không muốn thừa nhận sự khác thường của mình chỉ có thể nói: “Tôi không sao,