Mọi người trong khách sạn không dám nói chuyện, thậm chí không dám nhìn họ, cúi đầu làm việc của mình.
Thịnh Vân Hạo chăm chú nhìn Chu Hạo Thanh ở đối diện, tay không ngừng đưa chạm vào miệng cốc, hơi nheo mắt, hừ lạnh một tiếng.
Nghe Thịnh Vân Hạo chất vấn như người phạm tội, anh cảm thấy khó chịu khắp người, đặt mạnh ly cà phê xuống bàn, phát ra tiếng ồn chói tai, rồi mở miệng.
"Đừng coi tôi là tù nhân, em họ của anh, Trình Vũ Thanh mới thực sự là kẻ phạm tội.
"
Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông đối diện với mình đã khiến Tô Tuyết Vy thành ra như bây giờ, trong lòng vô cùng tức giận, chỉ mong sao có thể giết anh.
Thịnh Vân Hạo biết những gì anh ta nói, có thể là sự thật.
Nhưng bây giờ anh phải nghĩ cho em họ của mình, Trình Vũ Thanh đã từng bị tổn thương, không thể xảy ra chuyện như vậy được, chiếc cốc trong tay anh càng ngày càng siết chặt, tựa như trong giây tiếp theo sẽ bị bóp nát.
Lại đặt tay xuống nhìn Chu Hạo Thanh, thận trọng: “Lời nói của cậu Thanh tôi sao có thể không tin được, có điều tôi cảm thấy tôi không phải là người đó.
”
Chu Hạo Thanh nhìn biểu hiện trên mặt của Thịnh Vân Hạo, trong lòng có vài phần đoán già đoán non, nhanh chóng hừ lạnh: “Thịnh Vân Hạo, anh đừng cho rằng bản thân mình tài giỏi, anh cho rằng đó là người tốt nhưng chưa chắc cô ta đã là người như trong phán đoán của anh.
"
Thịnh Vân Hạo nhíu mày nhìn anh ta, nhanh chóng nhếch khóe miệng lên: “Vậy anh thật sự là người tốt đấy, cả nhà Chu với nhà họ Lục nữa, đều có thể vì người phụ nữ đó mà liều lĩnh.
"
Chu Hạo Thanh cau mày có phần không hài lòng, xem ra tên này không mấy tốt đẹp gì, thậm chí còn có ý muốn sỉ nhục người khác.
"Thịnh Vân Hạo, đừng quên, những gì Tô Tuyết Vy đã làm cho anh, đừng giả vờ làm người tốt ở đây, đúng là khiến người ta kinh tởm.
"
Nghe những lời này, Thịnh Vân Hạo cảm thấy vô cùng khó chịu, anh ta nói Tô Tuyết Vy gì cơ, chẳng lẽ Tô Tuyết Vy không phải là phụ nữ chắc? Như vậy xem ra Chu thị này anh ta không cần nữa rồi.
"Chu Hạo Thanh, anh cho rằng những gì tôi nói là sai, hay là anh làm sai, cái tên của anh khiến tôi rất không vui, thậm chí tôi còn muốn nhà họ Chu hoàn toàn biến mất, vậy biết phải làm sao bây giờ đây?”
Thịnh Vân Hạo nheo mắt nhìn anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống, ánh mắt tràn đầy sát khí, ước gì có thể chém cơ thể Chu Hạo Thanh thành nghìn mảnh.
Chu Hạo Thanh nghe những lời anh nói, trong lòng suy đoán, anh ta biết mình tuyệt đối không làm được chuyện này, thật sự sẽ gây ra khủng hoảng kinh tế.
Ngón tay trỏ của Thịnh Vân Hạo không ngừng gõ trên mặt bàn, nhìn anh như thể chắc chắn về điều đó, anh biết Chu Hạo Thanh đang nghĩ gì nhưng anh không định để cho Chu Hạo Thanh thành công.
"Thịnh Vân Hạo, anh không cảm thấy làm như vậy là đi ngược với lương tâm hay sao? Anh như vậy rõ ràng là lợi dụng việc công để trả thù riêng, anh căn bản không xứng làm vua ngành công nghiệp!"
Sắc mặt Chu Hạo Thanh đỏ bừng lên, gân cổ nói, anh ta nghĩ rằng trong lòng người đối diện này, anh ta khong là gì cả.
Nhưng anh ta đã nhầm rồi, bây giờ Thịnh Vân Hạo hoàn toàn coi họ như kẻ thù, vốn không cho anh ta một cơ hội nào cả.
"Tôi không xứng? Anh cho rằng mình xứng sao? Anh còn không có tư cách làm người, anh nên biết nhà họ Lục có trọng trách như thế nào về chuyện này, vậy mà anh vẫn một mực muốn làm vậy.
”
Thịnh Vân Hạo dựa lưng vào ghế, chậm rãi nói: “Anh không cảm thấy anh là loại người đáng kinh tởm nhất sao?
Ánh mắt anh bừng lên ngọn lửa giận, hận không thể thiêu rụi người trước mặt, thiêu rụi hoàn toàn, nếu như không phải đây là một người tốt, anh sẽ không bao giờ muốn ngồi xuống nói chuyện với Chu Hạo Thanh.
Chuyện huỷ bỏ hôn ước trước đây, anh biết rất rõ, nếu không