Bệnh viện, phòng bệnh Tô Tuyết Vy.
Long Duệ Ân luôn ở bên thuyết phục Tô Tuyết Vy để Tô Thần Vũ Thần làm con trai mình, Tô Tuyết Vy không đồng ý, chậm rãi nói bản thân mình cần cân nhắc kỹ.
“Bà Duệ Ân, không phải tôi không muốn mà vì Thần Vũ là con của Thịnh Vân Hạo, bà cũng biết Thịnh Vân Hạo là người thế nào.
" Tô Tuyết Vy ôm Tô Thần Vũ Thần, nắm tay Tô Thần Vũ Thần nói tiếp: “Tôi thật sự không muốn bà bị liên lụy.
”
Chuyện giữa cô và Thịnh Vân Hạo là chuyện không ai có thể tưởng tượng nổi, mấy chuyện giết người này, làm gì có ai mong muốn đâu, hơn nữa huống hồ Thịnh Vân Hạo lúc đó mới vài tuổi.
Bây giờ để anh biết rồi,người anh yêu là con gái của kẻ thù truyền kiếp, anh làm sao có thể tha thứ cho bản thân mình, hiện tại anh hận không thể giết cô, cũng hận không thể giết chính mình.
Tô Tuyết Vy lo lắng lắc đầu, nhanh chóng nói: “Với lại Thần Vũ đã lớn như vậy rồi, không thích hợp làm con cháu của bà.
"
Long Duệ Ân biết cô đang lo lắng điều gì, chỉ cười cười nói: “Đừng lo lắng, tôi cảm thấy con trai rất tốt, tôi luôn muốn có con trai, đáng tiếc Đan Bạch lại là con gái.
"
Tô Tuyết Vy khó tin nhìn bà ấy, cô suýt chút nữa cho rằng tai mình nghễnh ngãng, đã nghe nhầm, Long Duệ Ân thật sự muốn nhận Tô Thần Vũ là con của mình.
Tô Tuyết Vy không muốn Tô Thần Vũ trở thành con của người khác, trong mắt cô, Tô Thần Vũ là máu mủ ruột thịt của cô, là hy vọng duy nhất của cô, cô ích kỷ không muốn người khác bắt lấy con mình.
Long Duệ Ân nhìn ra suy nghĩ của Tô Tuyết Vy, chỉ thở dài nói: “Đừng lo lắng, tôi không phải là không trả lại cho cô, Thần Vũ vẫn là con của cô, chỉ có điều là nhận thêm một người mẹ là tôi thôi.
”
Tô Tuyết Vy lắc lắc đầu, làm điều nhượng bộ cuối cùng: “Bà cứ cố chấp như vậy, tôi không thể nói gì, nhưng nhận thằng bé làm con thì không thích hợp lắm.
"
Long Duệ Ân dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào cằm nói: “Như vậy đi, vậy để thằng bé nhận tôi là bà nội thì sao? Dù sao thì tôi cũng chưa có cháu trai, Đan Bạch cũng chưa kết hôn, như vậy nhất cử lưỡng tiện.
Cô thấy thế nào?
Tô Thần Vũ nhìn mọi người mà không nói gì, đôi mắt to trong như hồ nước nhìn mọi người, lại nhìn Tô Tuyết Vy, sau đó cúi đầu nghịch ngón tay.
Tô Tuyết Vy nhìn Tô Thần Vũ nghịch ngợm trong tay, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi hỏi: “Thần Vũ, con thích bà ấy không?"
Tô Thần Vũ gật gật đầu, Tô Tuyết Vy thấy Tô Thần Vũ đã bày tỏ ý kiến của mình, chỉ có thể nhìn Long Duệ Ân chậm rãi nói: “Nếu Thần Vũ đã bày tỏ ý kiến của mình rồi, vậy tôi không thể nói gì thêm, làm theo ý của bà đi ạ.
"
Long Duệ Ân nghe vậy rất vui mừng, vội vàng kéo cô, cười nói: “Vậy là tốt rồi, đợi cô xuất viện thì đến nhà tôi, chúng ta ăn một bữa cơm ngon.
"
Tô Tuyết Vy bất lực nhìn bà ấy, cụp mắt xuống, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, chỉ có điều đều khiến cô cảm thấy có chút bất an, nếu Thịnh Vân Hạo biết được chuyện này, có lẽ chuyện không đơn giản như vậy.
"Được rồi, tôi còn có chuyện phải đi đã, mấy người thanh niên các cô nói chuyện đi.
”
Nói xong liền rời khỏi phòng bệnh, Tô Tuyết Vy chỉ có thể nhìn bóng lưng bà rời đi, thở dài một hơi, vẻ mặt lo lắng.
Lục Đan Bạch nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của Tô Tuyết Vy nói: “Tuyết Vy, nếu cô cảm thấy không ổn, tôi sẽ khuyên bà ấy, chuyện này thôi bỏ đi.
"
Tô Tuyết Vy lắc đầu nói: “Không sao, dù sao chuyện này tôi cũng đã đồng ý, bây giờ lại hối hận không phải là tệ lắm
sao?"
Đúng vậy, những gì đã hứa rồi thì bản thân phải hoàn thành.
Nếu không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, cô cụp mắt xuống nghĩ thầm, chuyện này cứ như thế đi.
Thịnh Vân Hạo dù sao cũng không phải kiểu người dễ chọc, chung sống với anh nhiều năm như vậy, thủ đoạn của anh,