Trong đêm tĩnh mịch không một tiếng động, Tô Tuyết Vy nén tất cả các đoạn ghi âm và gửi vào hộp thư của Thịnh Vân Hạo.
Bây giờ cô chỉ cầu nguyện rằng sự việc này sẽ làm cho Thịnh Vân Hạo thức tỉnh, Trình Vũ Thanh chỉ đơn giản là muốn giết anh, cô ta chính là một người phụ nữ độc ác.
Thịnh Vân Hạo nhìn tập tin trong hộp thư, anh cau mày nghĩ đó là một tập tin rác nên không định để ý đến nó.
Cho đến giờ phút này anh vẫn không nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc cho đến khi mười email đồng loạt được gửi tới.
Lúc mở email ra rốt cuộc anh cũng biết được ai là người gửi email, nghe giọng nói của Trình Vũ Thanh trong tệp tin, anh đột nhiên cảm thấy mình thật sự quá ngu ngốc.
Đã bị mẹ con nhà họ Tô lừa dối trong bốn năm giờ lại còn bị cô em họ trên danh nghĩa lừa cho xoay vòng như chong chóng.
Tại sao anh lại bỏ rơi Tô Tuyết Vy chứ?
Email này rõ ràng là do Tô Tuyết Vy gửi cho anh, cô gái này vẫn đang cố gắng hết sức để giúp anh từng chút một.
Xem ra trước giờ bản thân Thịnh Vân Hạo thật sự quá đáng.
Không thể giải thích được khi nhớ tới cái tát anh tát cô ở bệnh viện, không chỉ là nỗi đau thể xác mà còn là nỗi đau tâm hồn, anh đã biết lỗi lầm của mình nên phải từ từ bù đắp, lập tức lấy điện thoại gọi cho Tô Tuyết Vy.
Lúc nhận được cuộc gọi của Thịnh Vân Hạo, cô đã cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Cô không bao giờ nghĩ rằng Thịnh Vân Hạo sẽ gọi lại cho mình, trước nay anh đều luôn tỏ ra xa cách với cô mà.
Tô Tuyết Vy nhấn nút nghe bằng một đôi tay run rẩy.
"Xin chào……"
Thịnh Vân Hạo lắng nghe giọng nói mà mình đã nhớ nhung từ lâu, anh nói: "Là tôi, Thịnh Vân Hạo đây.
Tôi đã nhận được email của em rồi, chúng ta hãy ra ngoài nói chuyện chút đi."
Tô Tuyết Vy lập tức siết chặt bàn tay đang cầm điện thoại, có chút ngữ khí nói: "Được rồi, chúng ta sẽ gặp nhau bên bờ sông."
Dòng sông là nơi hai người chính thức tỏ tình với nhau, không mấy ai biết rằng cô và anh quen nhau từ nơi này nên nơi đây được coi là chốn hàn huyên tâm sự của riêng Tô Tuyết Vy và Thịnh Vân Hạo.
Khi Tô Tuyết Vy chạy tới bờ sông, Thịnh Vân Hạo đã sẵn ở đó rồi.
Hai người gặp nhau rồi bỗng chốc lại không biết nói gì.
Một hồi sau khi Thịnh Vân Hạo vẫn còn im lặng thì Tô Tuyết Vy đã nói một cách vô cùng thẳng.
"Tôi biết anh có thể không tin điều này nhưng đây là sự thật.
Tôi chỉ không muốn thấy anh bị lừa dối một lần nữa và sau đó rơi vào tình trạng tự trách bản thân."
Thịnh Vân Hạo rất tò mò, đặt vấn đề sang một bên và hỏi: "Làm thế nào mà em biết được điều này? Nếu tôi nhớ không nhầm thì giữa em và Trình Vũ Thanh chắc chắn không có mối liên hệ nào."
Tô Tuyết Vy biết nếu cô không nói rõ ràng thì Thịnh Vân Hạo có lẽ vẫn sẽ bị Trình Vũ Thanh tiếp tục lừa dối, cô đưa mắt nhìn bóng đêm trước mặt rồi chậm rãi nói:
"Trì Linh Ngọc có quen biết với Trình Vũ Tranh.
Cô ấy đã bị Trình Vũ Thanh uy hiếp.
Tôi nhờ cô ấy giúp tôi, ngược lại tôi sẽ giúp Trì Linh Ngọc thoát khỏi tầm kiểm soát của Trình Vũ Thanh, và cô ấy là người cung cấp thông tin Mạnh Tú Cầm sống ở đó."
"Tôi đưa cho cô ấy một vài chiếc chip nghe lén và nhờ cô ấy đặt chúng trong phòng của Mạnh Tú Cầm.
Trình Vũ Thanh sẽ đến gặp Mạnh Tú Cầm bất cứ khi nào có việc gì cần làm.
Đây là câu trả lời cuối cùng tôi giải đáp cho anh."
Thịnh Vân Hạo nghe Tô Tuyết Vy giải thích, không khỏi đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô.
Anh chưa bao giờ biết rằng Tô Tuyết Vy sẽ là một người mưu trí như vậy, ít nhất là trước đây thì không.
"Em đã thay đổi rất nhiều.
Trước đây em chưa bao giờ làm những điều như thế." Thịnh Vân Hạo nhìn cô.
Tô Tuyết Vy chỉ cười khổ nói: "Đúng vậy, tôi đã thay đổi, tôi đã thay đổi rất nhiều.
Thịnh Vân Hạo, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi.
Nếu anh chưa hiểu điều này thì chứng tỏ anh chưa bao giờ thay đổi."
Hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, Thịnh Vân Hạo biết rằng anh đã giữ lại