Bầu trời đêm có muôn ngàn vì sao, hai người tựa vào lan can bên sông không nói chuyện mà chỉ nhìn nhau như thể chuyện này chưa từng xảy ra.
Nếu không có Tô Tuyết Vy có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được sự việc này, cũng sẽ không biết được suy nghĩ của Trình Vũ Thanh.
Một lúc lâu sau cuối cùng anh cũng lên tiếng.
"Vậy em nói xem rốt cuộc giờ phải làm thế nào?"
Tô Tuyết Vy nghe vậy bèn xoay người rời khỏi lan can, nhanh chóng bày tỏ suy nghĩ của mình.
Thịnh Vân Hạo nghe xong chỉ có thể gật đầu nói:
"Tôi biết, tôi sẽ hợp tác với em.
Nhưng dù sao cô ấy cũng là em họ của tôi.
Cô ấy còn từng bị đánh khi còn nhỏ, vậy nên có thể..."
Tô Tuyết Vy đột nhiên cắt ngang giọng của Thịnh Vân Hạo, cô hung hăng đập một cái vào lan can, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói.
"Thịnh Vân Hạo, vào lúc này mà sao anh vẫn bảo vệ cô ta như vậy? Cô ta đã đối xử với anh như thế nào, chắc hẳn anh còn biết rõ hơn tôi!"
Thịnh Vân Hạo không thể phản bác điều gì, chỉ có thể lùi lại từng chút một dựa vào lan can, nhìn vầng trăng trên bầu trời rồi nói:
"Không phải tôi bênh vực mà là vì đây là thứ mà nhà họ Trình đã nợ cô ấy.
Tôi là lớp con cháu về sau của nhà họ Trình, vậy nên tôi phải thay dòng họ trả nợ cho cô ấy mà thôi."
Tô Tuyết Vy hiểu ý anh nhưng cô vẫn không thể hiểu được tại sao những thứ xảy ra từ 20 năm trước luôn trói buộc họ lại? Tội lỗi không thể tha thứ không phải là bọn họ, mà là thời gian.
"Không phải anh nợ cô ta, mà là thời gian từ hai mươi năm trước đã nợ cô ta.
Cô ta không muốn đối mặt với việc bị Trình Thiên Na bỏ rơi.
Bây giờ anh không yêu cô ta, cô ta lại càng không muốn đối mặt với nó." "
Tô Tuyết Vy biết tính khí của anh, cho dù cô có nói nhiều như vậy thì Thịnh Vân Hạo vẫn không thay đổi quyết định và những dự tính của mình.
"Thịnh Vân Hạo, nếu anh không yêu cô ta thì không cần phải giả tạo vì cô ta đâu.
Cô ta đang chịu đựng một nỗi đau ở trong tim và muốn trả thù, cô ta đang muốn giết tôi."
Thịnh Vân Hạo biết rằng vấn đề này là vấn đề của anh, chính anh đã không xử lý vấn đề tốt, nếu không có Tô Tuyết Vy thì có thể anh sẽ không bao giờ biết về nó.
Tô Tuyết Vy không thể chịu đựng được nữa, trước sau gì cũng không thuyết phục được anh nên cô sẽ không phí nước miếng ở đây, cô nói thẳng: “Tôi chỉ có thể nói với anh rằng cô ta không còn là Trình Vũ Thanh trước kia nữa đâu.
Trình Vũ Thanh là đứa trẻ do Từ Hiểu Uyên nuôi dưỡng thì anh cũng nên hiểu bản chất của cô ta nhé."
Nói xong những lời này Tô Tuyết Vy lập tức rời khỏi bờ sông, cô thật sự không chịu nổi những người này nữa, tại sao mọi người luôn cảm thấy cô mắc nợ người khác? Cô có phải là người đáng phải thất vọng nhất không?
Bàn tay dang ra của Thịnh Vân Hạo khẽ nâng lên, anh biết rằng anh sẽ không bao giờ để Tô Tuyết Vy tha thứ cho mình, thậm chí có thể nói rằng anh sẽ không bao giờ có thể buông tha.
“Kể từ đêm đó, chúng tôi đã đi theo đúng kế hoạch.” Thịnh Vân Hạo nói tất cả những điều bí mật trước đó.
Mấy người kia nhìn họ với vẻ mặt kinh ngạc, chưa bao giờ nghĩ rằng hai người họ sẽ thực sự hợp tác với nhau, ngay cả khi thù hận và oán hận liên kết giữa hai người thì Tô Tuyết Vy vẫn chọn cứu Thịnh Vân Hạo.
Tô Tuyết Vy nhìn xuống vết thương trên tay Thịnh Vân Hạo, thận trọng hỏi: "Vậy vết thương trên tay anh là vì không muốn quan hệ với cô ta mà tự tạo ra sao?"
Thịnh Vân Hạo gật đầu lia lịa nói: "Ừ, sao vậy? Ngạc nhiên không?"
Tô Tuyết Vy thực sự rất bất ngờ, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Thịnh Vân Hạo sẽ thực sự làm tổn thương chính mình chỉ để bảo toàn sự trong trắng của anh và Trình Vũ Thanh, có lẽ có nhiều chuyện