Tô Tuyết Vy nghe thấy giọng nói quen thuộc này, đầu tiên là kinh ngạc sau đó vội vàng đi ra cửa xác định suy nghĩ của chính mình, người này đúng là Lâm Tịch Tuyết.
Lâm Tịch Tuyết nước mắt đầm đìa gõ cửa, vừa hất tay cảnh sát ra vừa nói: "Ba tôi nhất định không phải kẻ sát nhân! Các người đều bắt nhầm người rồi!"
Cảnh sát liên tục ngăn cô ấy lại, có vẻ như Lâm Tịch Tuyết quyết tâm tới để đưa Lâm Gia Thần đi.
Tô Tuyết Vy vội vàng kéo Lâm Tịch Tuyết lại và hét lên: "Tịch Tuyết, sao cậu lại ở đây? Không phải giờ cậu đang ở nhà sao?"
Khi nhìn thấy Lâm Tịch Tuyết cô có chút nhất thời không được tự nhiên, rốt cuộc những chuyện này đều là do cô gây ra, nếu Lâm Tịch Tuyết biết được thì không biết sẽ nghĩ cô như thế nào.
“Tuyết Vy?” Khi nhìn thấy Tô Tuyết Vy, Lâm Tịch Tuyết dường như đã nhìn thấy hy vọng, cô ấy không ngừng kéo tay cô nói: “Tuyết Vy, giúp tớ với.
Chắc họ đã bắt nhầm người rồi.
Những chuyện đó nhất định không ba tớ không làm đâu."
Tô Tuyết Vy nhìn cô ấy với vẻ mặt đau khổ, mất tự nhiên rút tay về rồi cúi đầu nói: "Tịch Tuyết, tớ thực sự không thể giúp cậu chuyện này, thật xin lỗi."
Lâm Tịch Tuyết nghe cô xin lỗi như hiểu ra điều gì, cả người bắt đầu lùi về phía sau, sắc mặt lập tức tái mét chỉ vào Tô Tuyết Vy rồi nói:
"Tất cả những điều này đều là do cậu, đúng không?"
Tô Tuyết Vy không nói cũng không thừa nhận, Lâm Tịch Tuyết run giọng nói: "Cậu, làm sao vậy? Tại sao? Tuyết Vy, cậu nói cho tớ biết tại sao cậu lại muốn làm chuyện này!"
Thịnh Vân Hạo trả lời thay cô: "Không có lý do gì, bởi vì ba của cô đã làm điều sai trái.
Ông ấy đã tham gia vào vụ án hai mươi năm trước, dù thế nào thì ông ấy cũng không thể thoát khỏi nó."
Lâm Tịch Tuyết sét đánh giữa trời quang, cả người như nhũn ra.
Tô Tuyết Vy vội vàng bước tới an ủi cô ấy nhưng lại bị Lâm Tịch Tuyết đẩy ra.
"Tuyết Vy, tại sao cậu lại làm điều này? Ba tôi đã làm điều gì không thể tha thứ sao? Tại sao cậu lại làm điều này?" Lâm Tịch Tuyết tiếp tục lặp lại câu hỏi của mình.
Thịnh Vân Hạo vững vàng bắt lấy Tô Tuyết Vy ở phía sau nhíu mày nhìn Lâm Tịch Tuyết.
Cô ấy biết Tô Tuyết Vy đang mang thai, vậy tại sao lại đẩy người khác chứ?
"Cô làm gì vậy? Điều mà ba cô đã làm còn khủng khiếp hơn là không thể tha thứ được.
Cô hoàn toàn không biết gì nên đứng ở đây kêu la cũng vô dụng thôi."
"Tôi không quan tâm đến điều ấy.
Tôi chỉ biết rằng ba tôi không sai.
Ông ấy không làm gì cả.
Tại sao các người lại bắt ông ấy? Ông ấy không giết người cũng không phóng hỏa gì cả.
Thậm chí ông ấy còn không làm những điều phi pháp!" Lâm Tịch Tuyết khàn khàn lên tiếng.
Cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, Lâm Gia Thần bị còng tay lặng lẽ đứng ở cửa, nhìn Lâm Tịch Tuyết đang nói chuyện, ông ta nhanh chóng nói: "Được rồi, đừng nói lung tung, ba có tội.
Ba cũng đã thú nhận rồi.
Con quay trở về mau.
"
Lâm Tịch Tuyết không thể tin vào tai mình, thật sự cô ấy đã nghe thấy ba mình thú nhận tội ác, cô ấy cứng ngắc quay lại nhìn Lâm Gia Thần, lắc đầu nói:
“Ba, ba đang nói dối con!” Lâm Tịch Tuyết chồm tới túm lấy tay áo Lâm Gia Thần nói: “Nói chuyện với bọn họ, nói cho bọn họ biết đây là giả, đây không phải là thật đi ba!”
Lâm Tịch Tuyết điên cuồng nhìn Lâm Gia Thần, hy vọng có thể nghe thấy những lời cô ấy muốn nghe nhất từ trong miệng ông ta nhưng Lâm Gia Thần lại nắm lấy tay Lâm Tịch Tuyết, cười nói: "Chuyện này là thật, con về đi, đừng gây rối ở đây nữa."
Lâm Gia Thần thoát khỏi tay cô ấy, kiên quyết xoay người trở lại phòng thẩm vấn, thời điểm cánh cửa đóng lại, Lâm Tịch Tuyết rốt cuộc không kìm được mà liên tục rơi nước mắt.
Tô Tuyết Vy tiến lên an ủi cô ấy, Lâm Tịch Tuyết ôm chặt lấy Tô Tuyết Vy, hai người ngồi ở một chỗ lạnh lẽo nhưng Lâm Tịch Tuyết không cảm nhận được, chỉ biết tim cô ấy hiện giờ đang rất đau.
Lâm Gia