Sự tình ở đồn cảnh sát đều đã được làm sáng tỏ, mọi người đều hiểu rõ chân tướng, ngoại trừ Trình Vũ Thanh không có ở đó.
Nếu Trình Vũ Thanh ở đó nhất định phải kết tội và cùng nhau giải quyết.
Thịnh Vân Hạo nhìn Lâm Gia Thần và Mạnh Tú Cầm, trong lòng rất phức tạp, mọi chuyện diễn ra quá nhanh và tình tiết thay đổi kịch liệt khiến anh mất cảnh giác.
Chỉ một chút thôi anh suýt nữa định gọi Mạnh Tú Cầm là mẹ, chỉ một chút thôi anh đã tự tay giết mình, nhưng tiếc thay tất cả đều là ý trời.
Tô Tuyết Vy biết anh đau đớn như thế nào, đối mặt với hai người này dù có hận cũng không thể thay đổi tâm tính giết người.
Không ai có thể thay đổi cục diện ngay lúc này được.
Vẫn còn Lâm Tịch Tuyết chưa ổn định tâm lý, Tô Tuyết Vy đau đầu nhìn bọn họ, những chuyện này đối với bọn họ như là mơ, không bao giờ có thể thành hiện thực.
Lâm Gia Thần còng tay đi ra, nhìn Lâm Tịch Tuyết đang đứng trước mặt mình, đột nhiên không biết nói gì nữa, trong lòng có chút xót xa cho con gái của mình.
“Ba, tại sao?” Lâm Tịch Tuyết lúc này đã bình tĩnh hơn một chút, chỉ muốn biết tại sao lại trở nên như thế này.
Lâm Gia Thần nhìn Lâm Tịch Tuyết kiên định, tất cả những gì phơi bày ra đều là sự cưng chiều không giấu nổi.
Đối với Lâm Tịch Tuyết mà nói, ông ta thường bảo vệ cô ấy rất chu toàn, căn bản không nói cho cô ấy biết điều gì đã từng xảy ra.
"Con còn nhỏ, không nên biết nhiều chuyện như thế."
Lâm Tịch Tuyết vươn tay nắm lấy tay áo của ông ta, gằn từng chữ nói: "Nếu ba không nó làm sao ba biết là con sẽ không hiểu! Mẹ đã nói gì trước khi ra đi, ba quên rồi à?"
Khi nghe những lời này, Lâm Gia Thần nhớ tới lời mẹ Lâm Tịch Tuyết nói, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi.
"Ba không bao giờ quên, nhưng bây giờ đã quá muộn.
Tịch Tuyết, mọi thứ đã quá muộn rồi!"
Lâm Tịch Tuyết nhìn ông ta nói từng chữ một: "Chỉ cần ba nhớ ra thì cũng chưa muộn! Con sẽ chờ ba ra, thời gian bao lâu cũng không thành vấn đề."
Lâm Gia Thần đặt hai tay lên vai Lâm Tịch Tuyết nói: "Được rồi, ba sẽ làm lại từ đầu."
Lâm Tịch Tuyết trịnh trọng gật đầu nói: "Ba, con nhớ lời mẹ nói, ba cũng phải nhớ kỹ.
Con sẽ đợi ba trở về, chúng ta lại cùng nhau làm lại cuộc đời."
Tô Tuyết Vy nghe cuộc trò chuyện giữa họ, bỗng nhiên cảm thấy thế gian là vô thường, may rủi vạn vật đều là vô thường.
Bây giờ mối quan hệ của Tô Tuyết Vy giữa bọn họ vô cùng mông lung, cô cho rằng sẽ càng có nhiều người ghét cô nhưng nếu cô không kiên quyết điều tra chuyện này thì mọi người đều sống một cuộc đời thiếu hiểu biết.
Thịnh Vân Hạo biết trong lòng cô đang nghĩ gì, anh chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cô, nói từng câu từng chữ: "Em phải hiểu rằng sự thật là sự thật.
Không phải lúc nào họ cũng có thể sống trong thế giới ảo mộng."
Tô Tuyết Vy gật đầu, cô biết mình không thể quay lại, có thể hôm nay tất cả các mối quan hệ sẽ tan vỡ, thậm chí có thể tệ tới mức đóng băng không thể cứu vãn nhưng cô vẫn phải làm điều đó.
Lâm Tịch Tuyết sẽ không tha thứ cho cô, cô biết điều đó.
Dù sao cô cũng tự mình làm như vậy, nếu là Lâm Tịch Tuyết cô cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Viên cảnh sát bên cạnh ném cho bọn họ một câu: "Mấy người trở về chờ.
Bản án của tòa sẽ sớm có."
Lâm Tịch Tuyết run lên khi nghe những lời này, Tô Tuyết Vy muốn tiến lên an ủi cô ấy nhưng cô không biết mình nên dùng thân phận gì để an ủi Lâm Tịch Tuyết
Nhìn bộ dáng Mạnh Tú Cầm và Lâm Gia Thần bị giam cầm, Tô Tuyết Vy không cảm thấy khoái cảm trả thù trong lòng, ngược lại như bị thứ gì đó trói buộc, nặng nề.
Lục Đan Bạch và Chu Hạo Thanh cũng vội vàng chạy tới nhìn mọi thứ trước mắt, trong lòng ai cũng biết rất rõ, sau này mọi chuyện trong lòng mọi người