Thịnh Vân Hạo nghe Lâm Gia Thần giải thích, chỉ cảm thấy đối phương đang nói ra những lời khiến người khác chẳng tài nào tin nổi.
Lâm Gia Thần biết anh không tin, dù sao thì đây cũng là chuyện nằm ngoài dự liệu.
Tuy nhiên, Trình Vũ Thanh quả thật bị người sai khiến.
“Gia Thần, ông nói dối.”
Thịnh Vân Hạo nghiêm giọng, Lâm Gia Thần tựa lưng vào sofa, đầu ngón tay không ngừng xoa thái dương, khẽ thở dài.
“Thịnh Vân Hạo, tôi không nói dối.
Cô ta hiện tại đang ở chung cư Lệ Cảnh.”
Đôi mắt anh gắt gao khóa chặt đối phương trong tầm mắt, dường như đang suy nghĩ xem lời đối phương nói ra rốt cuộc là thật hay giả.
Mạnh Tú Cầm nhìn hai người giằng co, không khỏi cười gằn, ngón tay khẽ miết lên song sắt.
“Các người đúng là làm tôi buồn cười muốn chết mà.
Nếu cậu đã không tin thì đến đây hỏi làm cái gì.
Còn Lâm Gia Thần, ông chắc rảnh rỗi lắm mới nói cho cậu ta nghe những chuyện này.”
Mạnh Tú Cầm hoàn toàn không biết những lời này gây nguy hiểm cho mình đến mức nào, vẫn cứ đứng đó ba hoa.
Thịnh Vân Hạo khẽ rũ mi mắt, sải bước đến gần bà ta.
Anh vươn tay siết chặt yết hầu đối phương, thanh âm nhàn nhạt, chậm rãi uy hiếp.
“Ở đây, bà có tư cách để cười sao? Chỉ cần chạm vào người bà, tôi liền thấy dơ bẩn, ô uế cả bàn tay.”
Dứt lời, Thịnh Vân Hạo dùng lực, trong nháy mắt đẩy mạnh bà ta.
Thân thể Mjanh Tú Cầm va đập xuống nền đất lạnh băng, phát ra tiếng động chói tai.
Bà ta sợ sệt nhìn anh, run rẩy nuốt ngụm nước bọt nhưng vẫn mạnh miệng mà nói.
“Ô uế tay cậu sao? Vậy thời điểm cậu chạm vào người Tô Tuyết Vy thì thế nào hả?”
“Ít nhất thì cô ấy so với bà, sạch sẽ hơn vạn lần.”
Thịnh Vân Hạo nhìn chằm chằm đối phương, bỗng nhiên nở nụ cười.
Bấy giờ cảnh sát đi vào, nghiêm giọng nhìn quanh.
“Hết giờ rồi.
Muốn nói gì, thì ngày mai lại đến.”
“Tôi sẽ đi xem thử một chút.”
Thịnh Vân Hạo xoay người nhìn Lâm Gia Thần, biểu cảm trên gương mặt khiến người khác đoán không ra anh đang dự tính điều gì.
Nói xong chuyện cần nói, Thịnh Vân Hạo lập tức rời đi.
Thời điểm bước ra khỏi cửa, anh nhìn thấy Tô Tuyết Vy ở đằng xa đang đứng cùng với Chu Hạo Thanh.
Cảnh tượng trước mắt khiến tim anh nhói lên, đau đớn từng hồi.
Loại cảm giác này, đáng nhẽ không được phép xuất hiện mới đúng.
Thịnh Vân Hạo ép buộc bản thân bỏ qua thứ cảm xúc kì lạ đang bủa vây trong lòng, đi thẳng về phía bọn họ, gương mặt lạnh lùng.
Tô Tuyết Vy nhìn thấy anh, trên mặt đều tràn ngập vui vẻ xen lẫn nhớ nhung.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Thịnh Vân Hạo, cô liền ngập ngừng dừng bước.
Thịnh Vân Hào liếc mắt nhìn hai người, giọng nói lộ vẻ châm biếm.
“Cậu Hạo Thanh sao lại đến cục cảnh sát thế này? Nhàn rỗi quá, không có việc gì hay ho để làm sao?”
“Thịnh Vân Hạo, anh nói chuyện đàng hoàng chút đi.
Không phải ai cũng muốn tìm anh gây sự đâu.”
Những lời này quá mức chói tai, Tô Tuyết Vy không nhịn được đứng chắn trước mặt Chu Hạo Thanh, nói giúp cho đối phương.
Hai người rơi vào trạng thái giằng co, cô nhìn Thịnh Vân Hạo, trong mắt chẳng còn sợ hãi nhưng lại len lỏi thứ cảm xúc mà chính cô cũng chẳng biết là gì.
“Tôi có nói chuyện với cô à? Đừng tự đề cao bản thân quá.”
Thịnh Vân Hạo nhếch môi.
Chu Hạo Thanh nghe vậy liền túm lấy cổ áo đối phương, đôi mắt đẹp ngập tràn lửa giận, khẽ quát.
“Thịnh Vân Hạo, khi mở miệng thì hãy biết tôn trọng người khác!”
Thịnh Vân Hạo hừ lạnh, kéo tay Chu Hạo Thanh khỏi cổ áo mình, lập tức đáp trả.
“Tôn trọng? Cô ta không xứng đáng với hai chữ này.”
Nghe Thịnh Vân Hạo nói ra những lời tuyệt tình như vậy, Tô Tuyết Vy cảm thấy trái tim như bị mũi dao đâm vào, lồng ngực tê dại nhói đau.
Chu Hạo Thanh không hề do dự, ngay lập tức vung tay đấm Thịnh Vân Hạo.
Hai người đàn ông rất nhanh như thú dữ vồ lấy nhau, khiến mọi thứ đều xáo trộn, tan hoang hết cả lên.
Chu Hạo Thanh đè Thịnh Vân Hạo trên mặt đất, đùi kẹp hai bên hông đối phương.
Trong cơn tức giận, Chu Hạo Thanh rất muốn đấm thẳng vào mặt người đang nằm bên dưới mình nhưng anh vẫn duy trì sự tỉnh táo, gằn giọng.
“Xin lỗi Tuyết Vy ngay.”
Thịnh Vân Hạo dùng lực đẩy Chu Hạo Thanh ra khỏi người mình, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía Tô Tuyết Vy.
Cái cách anh nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ xa lạ khiến Tô Tuyết Vy cảm thấy khổ sở biết bao.
Không phải Thịnh Vân Hạo không yêu cô, mà bởi vì từ trước đến nay,