Sau khi Thịnh Vân Hạo rời khỏi đồn cảnh sát, anh không đến khu vườn hoa mà đi thẳng trở về công ty.
Nhưng đây không phải vấn đề, cái chính là anh không cách nào hiểu nổi chuyện này, cũng không muốn bứt dây động rừng.
Nếu lần này lại khiến cho Trình Vũ Thanh dễ dàng trốn thoát thì đến lúc đó là mất nhiều hơn được.
Thật không đáng một chút nào cả.
Một khi Trình Vũ Thanh muốn chạy trốn, nhất định sẽ cần đến vé máy bay.
Nghĩ vậy, anh quay sang phía người trợ lý: "Cậu đi kiểm tra vé máy bay đi nước M cho tôi"
"Vâng!" Trợ lý đồng tình đáp lại.
Trình Vũ Thanh lúc này chỉ có một nơi để đi.
Đó chính là trở về quê nhà của mình.
Thịnh Vân Hạo nhìn vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đông Thành là một thành phố rất đẹp, đặc biệt là về đêm, cảnh đêm trên sông thật sự huyền ảo và lung linh.
Lúc này anh nhớ lại từng việc khiến cho bản thân từng chút mất đi lý trí, không còn tỉnh táo, để rồi đến lúc này khiến chính mình bị thương thảm hại đến mức không còn mảnh giáp.
Thịnh Vân Hạo biết rằng mình không thể quên Tô Tuyết Vy, nhưng anh không có cách nào ngăn cản mình hận cô.
Anh không có cách nào để giải quyết, cách duy nhất để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn là không ngừng tổn thương cô.
Từ đầu đến cuối, hai người đã làm tổn thương nhau, không có lúc nào ngừng lại, như là càng lúc càng tàn nhẫn hơn.
Gió càng lúc càng thổi mạnh, bầu trời cũng bắt đầu nổi lên từng đợt sấm sét.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, thanh âm từ nhỏ rồi lớn dần, tạo thành từng giọt lớn ào ào trút xuống, sấm chớp rền vang.
Tô Tuyết Vy nhìn ra bên ngoài, thấy mưa như trút xuống.
Người đi đường vội vã chạy tới chỗ trú mưa hoặc khẩn trương trở về nhà mình.
Cảnh sát nhìn mấy người Tô Tuyết Vy rồi hỏi: "Các bạn còn có chuyện gì sao? Nếu như không có chuyện gì, hãy về nhà trước đi!"
Mọi người gật đầu một cái.
Lúc mấy người chuẩn bị rời đi, Tô Tuyết Vy như là nhớ tới chuyện gì đó, cô xoay người lại, lấy từ trong túi xách ra một chiếc camera rồi để lên bàn và nói;
"Còn có một việc phiền anh hỗ trợ một chút.
Có thể giúp tôi xem bên trong đây là cái gì không?
Cảnh sát cầm lấy chiếc camera, nhìn qua rồi hỏi: "Cô lấy nó ở đâu?"
"Vào chiều nay, tôi phát hiện có một người theo dõi tôi, rồi thứ này rơi ra từ trên người hắn.
Có thể hắn là một phóng viên." Tô Tuyết Vy đem hết chuyện xảy ra lúc xế chiều thuật lại toàn bộ cho viên cảnh sát nghe.
Cảnh sát cầm lấy chiếc máy trong tay, lật qua lật lại xem xét một chút rồi nói: "Cô cứ ngồi xuống đây trước đã.
Tôi sẽ cho bên kỹ thuật kiểm tra chiếc máy này một chút."
Tô Tuyết Vy kiên nhẫn chờ đợi.
Chiếc camera này nói không chừng lại có ích đối với cô.
Bên trong nó có thể che giấu một bí mật không muốn người khác biết.
Lâm Tịch Tuyết nhận ra đó chính là chiếc camera lúc chiều, ngạc nhiên nhìn Tô Tuyết Vy nghi hoặc: "Liệu chúng ta có đoán sai không? Nếu như sai thì phải làm sao?"
Lục Đan Bạch và Chu Hạo Thanh không hiểu Tô Tuyết Vy đang định làm gì, đành cất tiếng hỏi: "Vừa rồi là thứ gì? Tại sao thứ đó lại ở đây?"
"Tô Tuyết Vy, liệu những thứ này có liên quan đến phóng viên kia?" Chu Hạo Thanh có vẻ như rất thông suốt.
Tô Tuyết Vy gật đầu: "Xế chiều hôm nay, chúng ta đã bị theo dõi."
Lúc này, ở một nơi khác, Dương Lâm Tây nhắm mắt tỏ vẻ mệt mỏi.
Đã nhiều năm, bà ta luôn khoác lên mình cái vẻ mặt hòa ái, dễ gần, lâu dần thành quen, cũng không muốn bỏ xuống chiếc mặt nạ đó.
Mưa từ trên sân thượng rơi xuống khiến cho chiếc rèm ngoài ban công bị ướt.
Nước trút xuống nền gạch.
Nước mưa rơi cả xuống mũi của Dương Lâm Tây, có thể nếm ra được cả vị của nó.
Cảm giác đó thật dễ chịu, hương thơm của cỏ xanh, hương thơm của đất thoang thoảng gợi nhớ lại những chuyện xưa cũ đã qua.
Dương Lâm Tây cả người dựa vào chiếc ghế salon, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, để mặc cho những suy nghĩ lay động theo chiều gió.
Đó là một buổi sáng rực rỡ, một buổi sáng không thể quên.
Đó là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Trình Tú Anh.
Một đứa trẻ thông minh, xinh đẹp vừa nhìn liền thích.
Chỉ là, bà ta không thể quên câu đầu tiên đứa trẻ này nói với bà ta:
"Bà đã giết mẹ tôi! Bà đã phá nát gia đình tôi, tôi không thích bà.
Bà đi chết đi!"
Vào thời điểm đó, một câu nói lại để lại cho bà ta sự thù hận suốt trong 20 năm, bà ta không